Chương trước
Chương sau
Diệp Quân gật đầu: “Cô nương kia không phải người bình thường, chuyện cô ta hôn ta, sợ là rất nhanh thôi sẽ bị truyền ra ngoài, nói cách khác, không bao lâu nữa sẽ có người đến gây phiền phức cho ta, hơn nữa, phiền phức này còn rất có lý, không chỉ có vậy, chắc chắn cô nương kia không phải là người của nền văn minh Toại Minh, rất có thể cô ta đến từ nền văn minh Vĩnh Sinh, hoặc là nơi nào đó của Cựu Thổ, nếu đến gây phiền toái cho ta, ta giết, thì kết quả sẽ ra sao?”

Tiểu Tháp vội nói: “Ta biết ta biết, nếu ngươi giết nhỏ, nhất định lớn sẽ đến, nếu ngươi giết lớn, thì già sẽ đến, còn giết già, nhất định sẽ có một đám già đến.”

Diệp Quân gật đầu: “Nhiều khi xung đột đều do một chuyện tưởng chừng như tầm thường gây ra, sau đó càng ngày càng gay gắt, cuối cùng biến thành mâu thuẫn hoặc xung đột lớn.”

Tiểu Tháp nói: “Bây giờ chúng ta đang ở thế bị động.”

Diệp Quân khẽ nói: “Vô cùng bị động, chuyện này thì không có cách nào khác, thực lực không bằng người ta, ta làm bại lộ công dụng của Tháp gia ngươi, chính là hi vọng, đối phương đừng tới tìm ta gây rắc rối, tốt nhất là chiêu hàng ta, nếu bọn họ chiêu hàng ta, ta sẽ đầu hàng, chỉ cần ta tiến vào nền văn minh Toại Minh, thì ta sẽ có cơ hội để thở, cũng như có thời gian và cơ hội để phát triển.”

Hắn sợ nhất là đối phương chẳng thèm ngó ngàng gì đến hắn, mà dùng đến toàn lực đối phó hắn.

Loại chuyện đó thật sự là không chịu nổi, dù sao hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, trước mắt hắn không thể đối chọi với một nền văn minh khổng lồ như vậy, chỉ có thể tạm thời tránh đi mũi nhọn, chịu đựng một thời gian, rồi ung dung mưu tính.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi nghĩ lựa chọn cuối cùng của đối phương là gì?”

Diệp Quân khẽ nói: “Không biết, với kẻ địch lần này, ta không biết gì cả!”

“Đúng rồi!”

Tiểu Tháp đột nhiên nghĩ đến: “Không phải có bốn mục đích sao? Mục đích cuối cùng là gì?”

Diệp Quân cười nhưng không nói.

Cố Vấn Các.

Giờ phút này bên trong Các vẫn yên lặng như cũ, mọi người vẫn đang kinh hãi trước Tiểu Tháp của Diệp Quân, công năng của Tiểu Tháp, thật sự hơi nghịch thiên khiến bọn họ không thể tin được.

Lúc này, hai ngón tay của Toại Cổ Kim khẽ gõ lên thành ghế.

Ý là để mọi người nói gì đó.

Một thiếu niên mặc đồ đen đứng lên, gã thi lễ với Toại Cổ Kim sau đó nói: “Nếu theo ta nhìn thấy, mọi hành động của Diệp Quân trong ‘Dục Tiên Cư’ đều là cố ý, mục đích là để thể hiện sự yếu thế trước chúng ta, để chúng ta coi thường hắn, dù sao, một tên kiếm tu có thể thành lập nên đạo chính thống, thực lực có thể so với Tiên Đế, sao có thể thô tục như vậy?”

Người nói chuyện tên là Nhiễm Hằng, chính là nhân vật đại biểu cho thế hệ trẻ của Cố Vấn Các.

Lúc này, đột nhiên Toại Cổ Kim gõ vào bàn một cái.

Nhiễm Hằng tiếp tục nói: “Nói cách khác, người này đã biết chúng ta đang giám sát hắn, mà sở dĩ hắn làm như vậy, chẳng qua là muốn tỏ ra yếu đuối trước chúng ta, chúng ta phải đầu hàng.”

Một cô gái khác nói: “Cuối cùng thì hắn có phải đệ tử của Bi Tâm Từ hay không?”

Nhiễm Hằng suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói: “Chuyện này không thể chắc chắn.”

Cô gái kia nói: “Vấn đề bây giờ không phải hắn có giả vờ yếu đuối hay không, mà vấn đề ở đây là, rốt cuộc hắn có phải là đệ tử của người phụ nữ kia hay không, nếu mà, chúng ta giết hắn, người phụ nữ kia đến trả thù, thì phải làm sao? Còn nếu không phải, vậy hắn lấy Tiểu Tháp ở đâu? Trình độ của nền văn minh nào có thể chế tạo ra tòa tháp như thế?”

Mọi người im lặng, thật ra thì, bọn họ cũng không biết nền văn minh Toại Minh có thể chế tạo ra thần vật đó hay không, mặc dù bọn họ ở tầng lớp cao của nền văn minh Toại Minh, nhưng cũng không phải là nòng cốt cấp cao, vì vậy, bọn họ cũng không biết nhiều về nội tình sâu xa của nền văn minh Toại Minh.

Nhiễm Hằng nhìn cô gái: “Ngôn Cẩn, vậy cô nói xem, hắn có phải đệ tử của người phụ nữ kia không?”

Người tên Ngôn Cẩn bình tĩnh nói: “Ta cảm thấy không quan trọng, mục đích hắn lấy ra tòa tháp này, chính là để uy hiếp chúng ta!”

Uy hiếp!

Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong điện đều khiếp sợ nhìn về phía Ngôn Cẩn.

Ngôn Cẩn nhìn vào màn ảnh: “Như lúc nãy ta nói, nếu tòa tháp kia thật sự là của người phụ nữ đó, vậy nếu như hắn chết ở nền văn minh Toại Minh, nhất định người phụ nữ đó sẽ đến để trả thù, nhưng nếu không phải, vậy đồng nghĩa với việc, sau lưng hắn có một thế lực văn minh cực kì to lớn, mà nếu chúng ta thật sự động đến hắn, vậy chúng ta phải cân nhắc đến thế lực sau lưng hắn, nhưng chúng ta không biết gì về thế lực sau lưng hắn cả.”

Vừa nói cô ta vừa nhíu mày: “Ta đề nghị, nếu chúng ta chưa xác định được lai lịch của Tiểu Tháp kia, chúng ta không nên động đến hắn, bởi vì chúng ta không xác định được chúng ta có chịu được hậu quả cuối cùng hay không.”

Nói xong, cô ta quay đầu nhìn Toại Cổ Kim cách đó không xa.

Mà trong sân, tất cả mọi người cũng nhìn về phía Toại Cổ Kim.

Toại Cổ Kim khẽ mở hai mắt, bình tĩnh nói: “Có người đang bố trí lấy Cựu Thổ và toàn bộ vũ trụ làm bàn cờ, nền văn minh Toại Minh của chúng ta làm con cờ!”

Tất cả mọi người đều kinh hãi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.