Chương trước
Chương sau
Bên trong Tiểu Tháp.

Lúc này hai tay Hách Nhi nắm chặt, đôi mắt đẹp mở to, khó tin.

Trong tháp mười năm!

Bằng bên ngoài một ngày!

Chẳng lẽ người đàn ông trước mặt này thực sự là đệ tử của Bi Tâm Từ sao?

Nhưng mà, nhân vật tuyệt thế như Bi Tâm Từ, sao có thể vừa mắt với ‘mặt hàng’ này chứ?

Nhưng nếu hắn không phải đệ tử của Bi Tâm Từ, thì sao kẻ trước mặt này, có thần vật này chứ?

Giờ phút này Hách Nhi có hơi bối rối.

Diệp Quân đã dẫn cô ta rời khỏi Tiểu Tháp, hắn nghiêm túc hỏi: “Hách Nhi cô nương, cô phải thay ta giữ bí mật.”

Hách Nhi phục hồi tinh thần: “Ngươi cũng không phải kẻ bất tài.”

Tự biết mình lỡ lời, cô ta vội vàng nói: “Diệp công tử thật sự là Bi Tâm Từ đại nhân cho ngươi Tiểu Tháp kia sao?”

Diệp Quân làm như không nghe thấy câu ‘Bất tài’ của cô ta, khẽ gật đầu: “Dĩ nhiên, sư phụ nói ta là kỳ tài kiếm đạo tuyệt thế, cố ý xây cho ta một tòa tháp, chẳng qua, ta cũng không biết có phải nàng ấy tự mình xây dựng không, dù sao, cũng là nàng ấy làm cho ta.”

Hách Nhi nhìn chằm chằm, như muốn nhìn thấu hắn, nhưng vẻ mặt Diệp Quân đầy thật thà.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Hách Nhi cô nương, nếu không còn gì nữa thì cô đi cùng ta đi.”

Hách Nhi ngạc nhiên, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt.”

Vừa nói, hắn vừa nắm lấy tay cô ta.

Lông mày Hách Nhi nhíu chặt, hai mắt hiện lên vẻ chán ghét, cô ta tỉnh bơ rút tay ra: “Công tử, ta đã có người trong lòng rồi.”

Diệp Quân vội nói: “Ta không ngại!”

Hách Nhi nhìn chằm chằm hắn: “Người ta thích là một trong ba tam kiệt của Cựu Thổ, Diệp công tử biết tam kiệt của Cựu Thổ là gì không?”

Diệp Quân hiếu kì nói: “Là gì?”

Hách Nhi bình tĩnh nói: “Là yêu nghiệt trong các thế hệ trẻ của Cựu Thổ.”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Hách Nhi cô nương, ta cũng là người giỏi nhất trong các thế hệ trẻ, chưa bao giờ bị đánh bại, thật đấy.”

Hách Nhi nhìn hắn: “Diệp công tử thật lợi hại, ta bội phục.”

Diệp Quân khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Hách Nhi cô nương, cô có thích tòa tháp đó không? Nếu cô thích, ta tặng nó cho cô.”

Tiểu Tháp: “…”

Tim Hách Nhi đập thình thịch: “Tặng cho ta?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy, chẳng qua là...”

Nói đến đây, hắn cảm thấy hơi xấu hổ.

Hách Nhi cảnh giác nói: “Có điều kiện gì đúng không?”

Diệp Quân gật đầu khẽ nói: “Ta muốn thành đôi với cô.”

Tiểu Tháp “…”

Trong lòng Hách Nhi bỗng dâng lên cảm giác chán ghét, hai tay cô ta siết chặt, thật muốn đấm chết cái tên ngu ngốc này.

Mà lúc này, trong đầu cô ta đột nhiên vang lên một giọng nói.

Nghe được giọng nói kia, sắc mặt Hách Nhi lập tức thay đổi, ngay sau đó, cô ta nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, thời gian đã đến, kết thúc rồi.”

Không kịp đợi Diệp Quân nói gì, cô ta xoay người vội vàng rời đi.

Diệp Quân khẽ thở dài, sau đó xoay người nằm thẳng cẳng lên giường.

Tiểu Tháp nói: “Nhóc con, có phải có người theo dõi ngươi phải không?”

Diệp Quân nói trong lòng: “Tháp gia, bây giờ ngươi mới biết sao?”

Tiểu Tháp “…”

Diệp Quân nhắm mắt, nói: “Người theo dõi ta chắc thuộc đoàn cố vấn của văn minh Toại Minh.”

Tiểu Tháp nói: “Sao ngươi biết?”

Diệp Quân nói: "Đây không phải là chuyện hiển nhiên sao?"

Tiểu Tháp không nói gì.

Tiểu Hồn nói: “Ta đoán, ban đầu tiểu chủ cũng không chắc chắn cô nương kia có phải đến từ nền văn minh Toại Minh hay không, nhưng trong quá trình kiểm tra, cô nương đó đã để lộ ra sơ hở, mà chân tướng cô ta để lộ ra là, chính là lần thứ 2 muốn xem Tiểu Tháp, đúng hay không?”

Diệp Quân cười nói: “Đúng vậy.”

Tiểu Hồn cười hì hì nói: “Sở dĩ tiểu chủ trêu đùa cô ta, thực ra là có bốn mục đích, thứ nhất, thể hiện sự yếu đuối của mình với nền văn minh Toại Minh, để cho nền văn minh Toại Minh cảm thấy tiểu chủ hữu dũng vô mưu, tốt nhất khiến cho bọn họ có ý định chiêu hàng, bằng cách này tạm thời tiểu chủ sẽ không bị nhắm đến, thậm chí còn có thể mượn nền văn minh Toại Minh để phát triển thế lực của mình, đúng không?”

Tiểu Tháp vội tiếp lời: “Còn gì nữa không?”

Tiểu Hồn cười nói: “Mục đích thứ hai, tiểu chủ muốn mượn ánh mắt của cô ta, để cho nền văn minh Toại Minh nhìn thấy chỗ lợi hại của Tiểu Tháp, bởi vì không thể chỉ nói suông là có thể lừa gạt nền văn minh Toại Minh, thật giả lẫn lộn, chỉ cần nền văn minh Toại Minh nhìn thấy thời gian và không gian đặc biệt trong Tiểu Tháp, bọn họ sẽ phải đối mặt với hai lựa chọn, thứ nhất, chiêu hàng tiểu chủ, thứ hai, bằng mọi cách giết chết tiểu chủ, nhưng khả năng cao là bọn họ sẽ không dám ra tay, bởi vì nhìn từ hiện tại, lực trấn áp của Bi Tâm Từ khá lớn!”

Tiểu Tháp vội vàng nói: “Thế thứ ba là gì?”

Tiểu Hồn nói: “Thứ ba mục đích chính là thăm dò xem người sau lưng cô ta có ý đồ gì, về phần thăm dò cái gì, Tiểu Tháp đến lượt ngươi nói.”

Tiểu Tháp “…”

Diệp Quân cười nói: “Sau khi ta đến nền văn minh Toại Minh, bọn họ không những không dám giết ta, mà còn phái người đến đón tiếp ta, điều này đồng nghĩa với việc bọn họ đang kiêng kị thế lực sau lưng ta, không dám tùy tiện ra tay, nhưng ban đầu ta cũng không xác định được bọn họ định đối phó với ta như thế nào, cho đến khi cô ta hôn ta, ta mới hiểu, bọn họ muốn mượn dao giết người.”

Tiểu Tháp nghi ngờ nói: “Muốn mượn dao giết người, để cho thế lực khác nhắm vào ngươi?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.