Chương trước
Chương sau
Giọng nói đó kinh sợ nói: “Sao có thể như vậy... Ngươi ở ngoài Đạo, vì sao không có tên trên bảng!”









Người phụ nữ váy trắng liếc nhìn Tuế Nguyệt trường hà ở dưới chân, “Nó không xứng”.







Giọng nói đó: “...”







Lúc này, người đàn ông áo trắng đột nhiên cười nói: “Thanh Nhi, ngai vàng này không tồi, kích cỡ này vừa vặn thích hợp con trai của ta, ha ha!”







Nói xong, ông ấy phủi chiếc ngai, hai thanh kiếm đằng sau ngai vàng vốn đang rung lắc đột nhiên im bặt.







Người đàn ông áo trắng cười, sau khi ngồi được một lát, ông ấy đứng dậy kéo người phụ nữ váy trắng đi ra bên ngoài.







“Thanh Nhi, muội nói xem, từng là văn minh huy hoàng rực rỡ như vậy, sao có thể nói hết là hết chứ?”







“Đều là một vòng tuần hoàn!”







“Muội đã thoát khỏi vòng tuần hoàn này chưa?”







“Ca, đây đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi...”







Thập Hoang.







Sau khi cô gái váy đỏ rời đi, Diệp Quân nhìn đế nguyên ở trong tay, rất lâu sau đó, hai mắt hắn từ từ nhắm lại: “Tháp Gia, ta muốn đi Cựu Thổ!”







Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Cấm địa Hoang Cổ còn chưa thu phục, ngươi hiện tại...”







Diệp Quân đột nhiên mở hai mắt ra, “Lão tử không giấu tài nữa”.







Nói xong, hắn bèn chỉ vào một điểm.







Vù!







Một thanh kiếm xuyên bầu trời mà đi, đột nhiên tiến vào cấm địa Hoang Cổ, một cỗ uy áp Đại Đế đáng sợ đột nhiên bao phủ cả cấm địa Hoang Cổ.







Tất cả sinh linh ở trong cấm địa Hoang Cổ đều sợ hãi ngẩng đầu nhìn vào nơi sâu nhất của tinh hà.







Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên khắp cấm địa Hoang Cổ. “Phàm là kẻ từ cảnh giới Chân Thánh trở lên ở nơi này, trong ba ngày nhanh chóng đến Thập Hoang gặp bổn Đế, không đến trong ba ngày, chết ngay lập tức!”







Giọng nói này giống như sét đánh giữa mùa xuân vang khắp cả cấm địa Hoang Cổ, trong thời gian ngắn truyền khắp ấm địa Hoang Cổ, tinh hà chuyển động, sơn hà rung chuyển, tất cả sinh linh đều nghe rõ ràng.







Đại Đế ra lệnh!







Trong cả cấm địa Hoang Cổ, vô số cường giả đều ngẩng đầu nhìn nơi xa nhất của bầu trời, khuôn mặt ngơ ngác.







Một lúc sau, cả cấm địa Hoang Cổ đột nhiên nháo nhào, vô số hơi thở khủng bố vụt qua bầu trời, đâm thẳng xuống Thập Hoang...







Đại Đế có lệnh, ai dám không vâng theo??







Cho dù là sinh vật tiền sử cũng đồng loạt tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, đi đến Thập Hoang, trong thời gian ngắn dẫn đến bầu trời của Thập Hoang giống như bị động đất, rung chuyển kịch liệt, quần tinh rung lắc, khủng bố vô cùng.Thư viện Quan Huyên.







Ngày này, Diệp Quân đến điện Quan Huyên, khi hắn đi vào trong điện, đám người Mục Khoản ở trong điện lần lượt đứng dậy.







Lúc này bọn hắn đã biết chuyện Đệ Nhất Tĩnh Chiêu rời đi, bởi vì sau khi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu rời đi, để lại một bức thư cho tất cả mọi người ở trong điện, thực ra chính là chuyện sau này giao phó.







Mới bắt đầu, chuyện của thư viện đều là do cô ta quản lí, nếu như cô ta không bàn giao kĩ càng mới đi, thư viện sẽ bị đình trệ.







Diệp Quân bước chân đến trước bàn làm việc của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ngày thường hay ngồi, nhìn tấu chương chất cao như núi và ba vị Thần tướng đồng đen, trong mắt hắn xẹt qua một chút phức tạp.







Mục Khoản đi đến bên cạnh Diệp Quân, cung kính nói: “Viện trưởng, Tĩnh Chiêu cô nương, nàng...”

































Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.