Chương trước
Chương sau
Cô ta rất hưởng thụ cảm giác này.









Cũng giống như loài người có những lúc nhàm chán sẽ lấy chút thức ăn đến trêu đùa con kiến nhỏ, không vì nguyên nhân gì chỉ đơn thuần là cảm thấy thú vị.







Lúc này, Diệp Quân bị vô số đạo và pháp trấn áp, nhưng sắc mặt của hắn vẫn bình tĩnh như thường, hắn khá ngạc nhiên với thực lực khủng bố của người phụ nữ trước mắt, nhưng không đại biểu rằng hắn không có một chút năng lực chiến đấu nào, dù sao đối phương ở nơi này, cảnh giới vẫn bị trấn áp!







Mà lúc Diệp Quân chuẩn bị xuất kiếm, tất cả đạo với pháp trấn áp lên người hắn đột nhiên biến mất không còn tung tích.







Người phụ nữ quần áo đỏ cười rộ lên: “Ta đột nhiên thay đổi suy nghĩ rồi, khiến ngươi chết ở nơi này như vậy thực sự rất nhàm chán, đừng lấy ánh mắt đó nhìn ta, ta biết ngươi không phục, ta đợi ngươi đến Cựu Thổ đánh ta, ha ha...”







Lúc tiếng cười vang lên, cô ta đã biến mất.







Trong đại điện một mảnh mênh mông.







“Thanh Nhi, đừng nhìn nữa, qua đây, đằng trước rất thú vị”.







Ở phía trước người phụ nữ váy trắng vang lên giọng nói của một người đàn ông.







Người phụ nữ váy trắng thu ánh mắt lại, bà ấy đi về phía xa xa.







Đại điện rộng lớn như vậy, mênh mông rộng lớn, cao vời vợi, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.







Người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng đi trên một con đường lớn trải đầy hào quang, cả đại điện cực kì trống trải, nếu như đưa tầm nhìn ra xa sẽ phát hiện ra, bức tường xung quanh đại điện này đều được xây dựng nên bởi vũ trụ tinh hà.







Người đàn ông áo trắng ở đằng trước nhìn dòng sông thời gian ở dưới chân, cười nói: “Thanh Nhi, ở đây khá thú vị nhỉ”.







Người phụ nữ váy trắng thoáng nhìn dòng thời gian ở dưới chân, không trả lời.







Rất nhanh, hai người đã đến điểm cuối của dòng sông thời gian đó, ở cuối dòng sông thời gian là một chiếc ngai vàng, đằng sau ngai vàng cắm hai thanh kiếm, chuôi của thanh kiếm này khắc một chữ ‘đạo’, chuôi kiếm của thanh kiếm khác có một chữ ‘pháp’.







Mà ở hai bên có hai bức tượng cao ngất ngưởng, tượng cao đến hàng chục trượng, vô cùng hùng vĩ, bức tượng ở bên phải giống như thân mang áo khoác, đằng sau vác một thanh kiếm khổng lồ, hai mắt hơi nhắm lại, giống như thần linh.







Bức tượng bên trái là một người phụ nữ, hai tay xòe ra, trong lòng bàn tay trái là một ngọn lửa màu đen đang cháy, trong lòng bàn tay phải là một ngọn lửa đang cháy màu trắng, một trắng một đen, vẫn đang bùng cháy.







Ở bên cạnh ngai vàng, còn có một tấm bia đá, trên bia đá có mười sáu cái tên.







Tên đứng đầu là: Chủ chung vũ trụ







Đứng thứ hai: Chủ nhân Bút Đại Đạo.







Đứng thứ ba có ba cái tên đặt song song: Tư Phàm Tịnh, Từ Chân, Bi Tâm Từ.







Đứng thứ tư: Cựu Thần, Vĩnh Sinh Chủ.







Đứng thứ năm có ba cái tên đặt song song: Toại chủ, Đế Tổ, Người Quan Sát.







Mà sáu cái tên còn sót lại vẫn luôn thay đổi, một lát biến mất, lát sau lại xuất hiện, lát sau lại biến thành cái tên khác...







Rõ ràng, xếp hạng này không phải vĩnh viễn cố định.







Người đàn ông áo trắng đánh giá bia đá này một chút rồi cười nói: “Đây chính là bảng Đại Đạo được nhắc đến trong lời đồn, hóa ra là như vậy, nghe nói người trên bảng đều là những kẻ tranh giành đại đạo...”







Nói xong, ông ấy quay đầu lại xem ngai vàng ở cạnh mình, “Đều là vì chiếc ghế này thôi! Ta ngồi lên trước”.

































Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.