Chương trước
Chương sau
Khi cô gái kia vừa rời đi, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở kế bên chợt thở phào nhẹ nhõm, cô gái kia đứng ở đây như có một ngọn núi lớn đè lên trái tim khiến cô ta không thể thở nổi.





Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Cô gái này thật phách lối."



Diệp Quân liếc nhìn chân trời một cái, thấy cô gái kia vẫn chưa rời khỏi Thập Hoang.



Hắn như nghĩ đến chuyện gì đó nên thu lại ánh mắt nhìn về phía ghế Thánh Vương, lại thấy ghế Thánh Vương cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy ánh mắt Diệp Quân nhìn qua nó cũng nhỏ giọng thở dài: “Ta cũng không biết cô ta là ai, nhưng xét theo giọng điệu của cô ta thì hẳn là địa vị của cô ta ở Cựu Thổ cũng không thấp, dù sao cũng không có mấy ai dám gọi Bi Tâm Từ đại nhân như vậy.”



Diệp Quân khẽ gật đầu, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng, điều hắn sợ nhất bây giờ chính là thu hút quá nhiều sự chú ý, nhất là sự chú ý của bên Cựu Thổ. Bây giờ hắn và Thập Hoang còn phải cần một khoảng thời gian nhất định, nhưng hắn cũng biết có lẽ là hắn không còn bao nhiêu thời gian nữa.



Ghế Thánh Vương đột nhiên nói: “Vì những năm gần đây ở Thập Hoang có rất ít Đại Đế nên bây giờ ta cũng hơi lo lắng, lo lắng nền văn minh Toại Minh ở Cựu Thổ sẽ từ bỏ nơi này. Quân Đế, người có kế hoạch gì không?"



Diệp Quân cười nhìn ghế Thánh Vương rồi nói: "Còn có kế hoạch gì nữa? Chỉ có thể đi tới đâu thì tính tới đó thôi."



Ghế Thánh Vương im lặng.



Nó biết, nó nhất định phải tìm một lối thoát mới.



Mấy năm gần đây tham ô nên đã kiếm được không ít, nhưng đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma. Chung quy cũng không phải là con đường để đi lâu dài!



Thật ra nó từng nghĩ đến Diệp Quân, nhưng Diệp Quân che giấu quá kỹ nên nó không nhìn được sâu cạn thế nào. Hơn nữa, Diệp Quân là người thành lập đạo thống Trật Tự, nói trắng ra thì tên này là kẻ tạo phản. Nếu hắn có thể thắng trận khai quốc như nền văn minh Toại Minh ở Cựu Thổ năm đó, tạo được chỗ đứng thì chắc chắn sẽ có tương lai rộng mở, nhưng vấn đề là bây giờ Diệp Quân thân cô thế cô, vậy thì đánh thế nào được?



Nó không dám tùy tiện chọn phe, bởi vì việc này liên quan đến chuyện sinh tử nên nhất định phải cẩn thận.



Diệp Quân đột nhiên nhìn về Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "Chúng ta đi thôi."



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu một cái.



Bỗng ghế Thánh Vương nói: "Quân Đế, ta nghĩ người nên lên kế hoạch sớm.”



Diệp Quân nhìn qua ghế Thánh Vương, thấy ghế Thánh Vương trầm giọng nói: "Nếu cô gái vừa rồi về nói bậy bạ một câu, thì bên Cựu Thổ kia nhất định sẽ không cho người thời gian phát triển."



Diệp Quân gật đầu: "Cảm ơn đã nhắc nhở."



Ghế Thánh Vương nói tiếp: "Lúc cô gái kia mới tới, nói là bị áp chế cảnh giới, hơn nữa là do Bi Tâm Từ đại nhân làm ra, người có thể liên hệ Bi Tâm Từ đại nhân xem."



Câu này là đang thử thăm dò xem thế nào.



Nếu Diệp Quân thực sự là người của Bi Tâm Từ thì nó sẽ cược một lần.



Sao Diệp Quân lại không hiểu được suy nghĩ của nó chứ? Hắn mỉm cười rồi nói: "Thật ra ta không biết cô nương Bi Tâm Từ kia, vừa rồi chỉ là nói đùa thôi."



Nói xong, hắn quay người rời đi với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.













Diệp Quân dẫn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay về thành Đệ Nhất, sau đó hắn quay lại bên trong Tiểu Tháp.

















Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.