Chương trước
Chương sau
Dứt lời, cô ta chỉ tay về quảng trường ở phía xa xa: “Tượng của ngươi vẫn đang được xây.”





Diệp Quân nhìn theo ngón tay của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, thì thấy ở phía xa xa, chỗ chính giữa trung tâm của quảng trường, bức tượng đã gần như được hoàn thành, rất uy nghiêm và hoành tráng, chỉ còn thiếu một cái đầu.



Hắn thu lại tầm mắt, mỉm cười rồi hỏi: “Chúng ta dự định tuyển bao nhiêu học viên trong đợt đầu tiên?”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đáp: “Trước mắt dự tính là hai mươi nghìn người, trong đó có khoảng mười nghìn người đến từ các gia tộc Đại Đế và Đại tông môn. Ta đã sắp xếp những người này vào lớp cao cấp.”



Dứt lời, cô ta nói ra một vài kế hoạch của mình với thư viện.



Sau khi nghe xong, Diệp Quân quay đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, trái tim của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không biết tại sao lại đột nhiên đập mạnh. Cô ta vội vàng bình tĩnh lại, trấn tĩnh hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”



Diệp Quân cười ha ha: “Ta thực sự đã nhặt được bảo bối rồi.”



Nghe vậy, khuôn mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức đỏ bừng, trái tim vốn đã bình tĩnh, lại bỗng nhiên đập mạnh. Nhìn thấy nhiều người qua lại xung quanh, cô ta vội vàng trấn tĩnh lại, khống chế cảm xúc của mình, chỉ là trái tim thực sự không có cách nào bình tĩnh lại được.



Hai người chậm rãi đi về phía trước.



Diệp Quân bỗng nhiên cười nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, cô có tin rằng sau này ta có thể thống nhất được toàn bộ vũ trụ hay không?”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, không nói gì.



Diệp Quân mỉm cười rồi nói tiếp: “Có phải là cảm thấy ta rất tự cao không?”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu.



Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sâu thẳm, nụ cười của hắn dần dần biến mất, hắn nhẹ giọng nói: “Sớm muộn có một ngày, cứ hễ là vũ trụ mà Diệp Quân ta đặt chân tới, đều sẽ theo trật tự của ta.”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tự tin của hắn. Cũng không biết tại sao, trong lòng lại đột nhiên run lên, khuôn mặt đỏ bừng tới tận mang tai.



Diệp Quân đột nhiên nói: “Các gia tộc Đại Đế và các Đại tông môn có phối hợp không?”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vội bình tĩnh lại, sau đó điềm tĩnh đáp: “Bọn chúng dám không phối hợp sao?”



Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì tốt.”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hỏi: “Dự định tiếp theo của ngươi là Cổ Hoang sao?”



Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy, nhưng phải đợi mọi thứ ở đây đều phải đi vào đúng hướng mới được.”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu chậm rãi nói: “Có sự cám dỗ của đế nguyên, các gia tộc Đại Đế và các Đại tông môn bây giờ đều ra sức cố gắng, Quan Huyên Pháp cũng được phổ biến rất nhanh. Hơn nữa bản thân bộ Quan Huyên Pháp này đã là một quyển tâm pháp có cấp bậc cực kỳ cao rồi, vì vậy không cần các Đại gia tộc và Đại tông môn phải quảng bá thì đã có rất nhiều người chủ động học tập. Hơn nữa, bây giờ ngày càng có nhiều người muốn đến thư viện Quan Huyên.”



Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Bây giờ mọi việc ở thư viện và Thập Hoang đều ở trên người cô, cô cũng đừng quá sức.”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc nhìn hắn: “Ngươi cho ta đế nguyên, ta làm việc cho ngươi là điều đương nhiên.”



Diệp Quân cau mày lại: “Chỉ như vậy thôi sao?”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bĩnh tĩnh đáp: “Nếu không thì sao?”



Dứt lời, khóe mắt cô ta liếc nhìn Diệp Quân.



Diệp Quân không nói gì, sắc mặt tối sầm đi về phía trước.





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.