Chương trước
Chương sau
Đệ Nhất U quay đầu liếc nhìn sân nhỏ rồi nói: “Quân Đế này khua môi múa mép, tỷ phải cẩn thận một chút!”









Cô ta mới mới tìm Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nên cuộc nói chuyện giữa Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cô ta đã nghe hết.







Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bình tĩnh nói: “Ngươi cảm thấy hắn đang lừa gạt tỷ tỷ của ngươi sao?”







Đệ Nhất U nói: “Ta không biết, nhưng mấy lời nói kia như kiểu viên đạn bọc đường, tỷ phải cẩn thận!”







Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một đống đế nguyên xuất hiện trong tay, cô ta nhìn sang Đệ Nhất U: “Biết đây là gì không?”







Đệ Nhất U gật đầu: “Đế Nguyên!”







Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói tiếp: “Ngươi biết những thứ này quý giá cỡ nào không? Có thể nói là toàn bộ Đế Binh của Thập Hoang cộng lại cũng không bằng một phần trăm của nó, mà khi có được nó, tên kia đã đưa cho ta chẳng chút do dự!”







Đệ Nhất U im lặng.







Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói tiếp: “Hiện tại Thập Hoang sắp thống nhất, hắn bảo ta làm chuyện này thì chẳng khác nào giao quyền lực lớn nhất cho ta, ngươi cũng đã biết, dù là Đế tộc hay Đạo Tông, hoặc là Mục Khoản mới rời đi, có ai không mong đạt được quyền lợi này?”







Nói tới đây, cô ta khẽ cảm thán, vỗ lên vai Đệ Nhất U: “Tỷ biết ý tốt của ngươi nhưng ngươi phải biết một điều, chúng ta không thể chỉ nghe lời đàn ông nói mà còn phải xem hắn làm gì, ngươi chỉ thấy hắn khua môi múa mép với ta, chơi trò vờ tha để bắt với ta nhưng ngươi thấy hắn đã cho ta những gì, đế tinh cực phẩm, chiến tướng đồng đen, quyền lợi ngập trời, đế nguyên...”







Đệ Nhất U im lặng, đúng vậy, tên đàn ông kia hào phóng một cách đáng sợ.







Đệ Nhất Tĩnh Chiêu tiếp tục: “Nếu hắn thật sự cần đàn bà, đừng nói là những chiến tướng đồng đen quý gia kia, chỉ lấy chút đế tinh ra thì đã đổi được bao nhiêu người phụ nữ? Hơn nữa, với thân phận và vẻ ngoài của hắn, dù không trả giá gì thì vẫn có vô số phụ nữ nhào vào lòng!”







Đệ Nhất U cúi đầu: “Ta biết nhưng ta vẫn cảm thấy những lời kia của hắn là đang cố ý chòng ghẹo tỷ!”







Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cười: “Vậy tại sao hắn không chòng ghẹo Mục Khoản mà lại trêu ta?”







Đệ Nhất U nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới giật mình: “Chẳng lẽ hắn thích tỷ!”







Mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đỏ lên, trong lòng hưng phấn nhưng ngoài mặt thì vẫn bình thản: “Đây là chuyện của ta và hắn, con nít đừng xen vào! Với lại, sau này không được lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử để đánh giá tỷ phu, tỷ phu của ngươi không phải kẻ háo sắc!”







Nói xong cô ta xoay người rời đi.







Đệ Nhất U cong môi, như nghĩ tới gì, hai mắt mở to, tỷ phu?







Trong sân.







Diệp Quân còn đang nhìn bản đồ Thập Hoang, ánh mắt hắn lia tới cấm địa Cổ Hoang.







Hiện tại những gia tộc còn lại của Thập Hoang cũng chẳng thể gây ra sóng gió gì, chỉ cần thống nhất, Quan Huyên Pháp được phổ cập, sau đó chỉ là vấn đề thời gian.







Mục tiêu lúc này của hắn là cấm địa Cổ Hoang, lần trước hắn dùng thần thức rong ruổi khắp cấm địa Cổ Hoang, gặp được không ít cường giả, rõ ràng những người kia mạnh hơn bên này rất nhiều nhưng vẫn chưa đạt được tới mức độ Đại Đế, miễn là không đạt tới Đại Đế, với hắn, toàn bộ đều không thành vấn đề!

































Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.