Chương trước
Chương sau


Mục Khoản còn tưởng rằng mình nghe nhầm nên ngạc nhiên hỏi lại: "Cô... Cô không giết ta à?"



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thản nhiên nhìn cô ta rồi bĩnh tĩnh nói: "Mục Khoản cô nương, ta giết cô để làm gì?"



Mục Khoản nhìn chằm chằm Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, không nói lời nào.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: "Chắc cô đang nghĩ trong lòng là ta sợ cô xuất hiện tranh giành quyền lực, sợ cô uy hiếp địa vị của ta, cũng sợ cô sẽ thành tình địch của ta nên ta phải đến tiêu diệt cô trước đúng không?"



Mục Khoản chỉ im lặng không đáp, cô ta thật sự đã nghĩ như vậy. Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bỗng chậm rãi bước đến bên cạnh Mục Khoản, cô ta vỗ nhẹ lên vai Mục Khoản: "Mục Khoản cô nương, tầm nhìn đừng nên hạn hẹp như thế, cô nên đưa mắt nhìn xa ra hơn nữa đi, chứ đừng gói gọn vào mỗi vũ trụ Thập Hoang, cô hiểu ý ta không?"



Nói xong, cô ta xoay người đi về phía xa.



Mục Khoản: "..."



Phía xa xa, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại nói: "Đi đi. Chỉ cần hắn gật đầu, tộc Đệ Nhất có thể lưu tình".



Mục Khoản nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu một lúc lâu: "Đa tạ!"



Nói xong, cô ta đã vội biến mất ở phía cuối tinh không.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu chậm rãi nhắm mắt lại.



Nếu là lúc trước cô ta chắc chắn đã không chút do dự giải quyết mối nguy hiểm tiềm ẩn Mục Khoản này, cho dù cô ta chỉ có một phần vạn khả năng uy hiếp. Nhưng bây giờ cô ta đã hiểu rõ rằng, nếu cô ta cứ giữ mãi suy nghĩ nông cạn như trước đây thì sẽ không thể phát triển bản thân được, cô ta sẽ không bao giờ xứng đi theo với người như hắn!



Bên trong Tiểu Tháp.



Trong một vùng hư không, hai trăm kiếm tu cấp bậc Chân Thánh đang đại chiến với sáu vị chiến tướng đồng đen, hai bên đánh nhau vô cùng kịch liệt.



Mà hai trăm kiếm tu Chân Thánh đang bị áp đảo hoàn toàn!



Diệp Quân đứng ở một bên yên lặng quan sát, khoảng thời gian này hắn phát hiện ý thức chiến đấu của sáu chiến tướng đồng đen này đã đả kích các kiếm tu Chân Thánh, bọn họ căn bản không ở cùng một đẳng cấp. Hơn nữa dưới sự chỉ định của hắn, các chiến tướng đồng đen đã ra tay nương tình hơn, nếu không thì có là hai trăm kiếm tu Chân Thánh cũng đã bị giết chết toàn bộ từ lâu rồi.



Lúc này Yểm Nhật đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, nó nhìn những kiếm tu đang bị áp đảo kia, cũng không ngờ rằng thực lực của các chiến tướng đồng đen này lại mạnh mẽ đến vậy, nó trầm giọng nói: "Quân Đế, bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ".



Diệp Quân gật gật đầu: "Cần mài giũa thêm, phải cực như vậy".



Yểm Nhật muốn nói lại thôi.



Diệp Quân cười nói: "Cứ nói đi, đừng ngại".



Yểm Nhật hỏi: "Quân Đế, thanh kiếm trong cơ thể ngài là Đại Đế thật à?"



Diệp Quân gật gật đầu.



Vẻ mặt Yểm Nhật hơi tối đi.



Diệp Quân quay sang nhìn Yểm Nhật, cười nói: "Ngươi cũng có cơ hội mà".



Yểm Nhật chỉ lắc đầu: "Kiếm vô chủ căn bản là không thể thành Đế".



Diệp Quân trầm mặc.



Đúng vậy, kiếm vô chủ muốn thành Đế khó như lên trời, mà bây giờ nó đứng ở vị trí này cũng quá lúng túng, dưới Đại Đế thì nó không thèm để vào mắt, mà đã là Đại Đế thì không để nó vào mắt, nó lên hay xuống đều không được!



Diệp Quân đột nhiên nói: "Yểm Nhật, ngươi có nghĩ đến một chuyện khác không, rằng tại sao ngươi không tự làm chủ chính mình?"






























Diệp Quân cười nói: "Ngươi thử nghĩ xem, nếu ngươi là kiếm vô chủ mà lại thành Đại Đế, thì khi đó nghịch thiên đến cỡ nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.