Chương trước
Chương sau
Đối với các kiếm tu mà nói, có thể được một vị kiếm tu cấp bậc Đại Đế chỉ dạy và huấn luyện thì quả thực là phúc phần lớn lao.





Sau khi Yểm Nhật rời đi, Diệp Quân lại nhìn Đế Lăng: “Hiện nay Đế tộc đang bị yếu thế, do vậy không được buông thả, phải nghỉ ngơi bồi dưỡng cho thật tốt, thuận tiện phổ biến Quan Huyên Pháp của ta xuống.”



Đế Lăng cung kính đáp: “Tuân lệnh.”



Diệp Quân nói: “Đi đi!”



Đế Lăng và Đạo Trí hành lễ thật sâu, sau đó lui xuống.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn lướt qua tấm bản đồ ở trước mặt Diệp Quân, ở phần cuối phía bắc, có một vòng tròn màu đỏ.



Diệp Quân bỗng nhiên nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, dẫn ta tới thành Đệ Nhất.”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu phất tay áo lên, hai người trực tiếp biến mất. Khi xuất hiện trở lại, họ đã ở thành Đệ Nhất.



Trên đường phố, Diệp Quân đi về phía xa xa, hắn đột nhiên nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, ta phổ biến Quan Huyên Pháp trong thành Đệ Nhất liệu có vấn đề gì không?”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đáp: “Không vấn đề gì!”



Diệp Quân gật đầu: “Cô có ý tưởng gì thiết thực thì cứ việc nói.”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu yên lặng.



Diệp Quân dừng bước lại, hắn quay đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cô ta vẫn im lặng.



Diệp Quân mỉm cười rồi nói: “Chúng ta đi ăn chút gì thôi.”



Dứt lời, hắn dẫn theo Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đến một quán rượu, hai người chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống.



Sau khi Diệp Quân gọi một ít thức ăn và rượu, hắn nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, cô có ý tưởng gì, cứ nói đi đừng ngại.”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu do dự trong chốc lát rồi nói: “Có ba vấn đề lớn. Thứ nhất, Quan Huyên Pháp của ngươi có sự khác biệt quá lớn với trật tự vốn có của thế giới này. Trật tự của thế giới này chính là các gia tộc Đại Đế và Đại tông môn được tôn trọng. Còn các Đại gia tộc và Đại môn phái xếp thứ hai, đơn giản mà nói thì Thập Hoang chính là cường giả được tôn trọng. Nhưng Quan Huyên Pháp của ngươi lại không phải như vậy, phổ biến Quan Huyên Pháp nhất định sẽ gặp phải sự trở ngại cực lớn.”



Diệp Quân gật đầu: “Nói tiếp.”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc nhìn Diệp Quân, sau đó tiếp tục nói: “Điểm thứ hai, cho dù phổ biến Quan Huyên Pháp, nhưng tiếp theo phải làm thế nào mới có thể thực sự công nhận Quan Huyên Pháp của ngươi? Đây là một vấn đề rất lớn, bởi vì nếu không công nhận Quan Huyên Pháp của ngươi vậy thì ngươi phổ biến cũng không có tác dụng.”



Diệp Quân cầm rượu trên bàn lên, rót vào chén của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Cô nói tiếp.”



Nói xong hắn cũng rót cho mình một chén.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thấp giọng nói: “Điểm thứ ba chính là Quan Huyên Pháp của ngươi sẽ tạo ra sự đối lập giai cấp. Ngươi để cho người bên dưới sở hữu sức mạnh cường đại, rồi sau đó lại ràng buộc người bên trên. Cứ như vậy thì mâu thuẫn của hai bên nhất định sẽ ngày càng lớn, điều này sẽ gây ra sự bất ổn cho cả Thập Hoang. Nếu cuối cùng ngươi không thể xử lí tốt, thì cho dù Thập Hoang không bùng nổ ra xung đột lớn, nhưng nhất định cũng sẽ âm thầm hành động, các Đại gia tộc và các tông môn kết bè kết phái, tranh giành đoạt lợi.”



Dứt lời, cô ta nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Lúc đó, có thể ngươi sẽ nhận ra trật tự mới có lẽ không tốt bằng trật tự cũ.”





























Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng không đáp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.