Chương trước
Chương sau
Rất nhiều người đều không dám đi theo sang, nhưng, cũng có một số người liều mạng, một người đàn ông mặc áo gấm đột nhiên cười nói: "Bọn họ là người, chúng ta cũng là người, bọn họ dám đi qua đó, tại sao chúng ta không dám đi qua đó, đi thôi...”





Nói rồi, gã vội vàng đi theo, chẳng mấy chốc, lại có thêm hai người nữa đi theo….



Nhưng đại đa số mọi người vẫn đứng yên tại chỗ.



Người đàn ông đầu trọc đó lắc đầu: "Con người? Mẹ kiếp, nếu sau lưng người ta vẫn còn có người thì sao? Có thể so sánh như vậy sao? Ngu ngốc!"





Bên kia sông, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi về phía xa, sau khi vượt qua sương mù dày đặc, một tòa thành bằng đồng hùng vĩ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của hai người.



Ở hai bên trước cổng thành, mỗi bên có sáu bức tượng đồng cầm giáo dài, tổng cộng là mười hai tượng, những bức tượng đồng này cao lớn, điêu khắc rất sống động, giống như người thật vậy.



Cổng thành mở rộng, bên trong có rất nhiều xương cốt, vô cùng âm u.







Mà phía trên cổng thành có ba chữ viết cổ xưa thần bí.



Diệp Quân nhìn những tượng đồng trước cổng thành, sau đó đi về phía trong thành, vào lúc này Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở bên cạnh hắn cau mày lại: "Sức mạnh Pháp Tắc ở đây đã xảy ra thay đổi."



Diệp Quân nhẹ nhàng gật đầu.



Mà chính vào lúc hai người đi đến trước cổng thành, lúc này, sâu bên trong cổng, một giọng nói cổ xưa đột nhiên tràn tới như nước lũ: "Quỳ xuống!"



Trong khoảnh khắc, những người phía sau Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quỳ xuống ngay tại chỗ, trong nháy mắt biến thành xương trắng.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bên cạnh Diệp Quân nắm chặt hai tay lại, thân thể run rẩy, dường như đang chống cự lại một sức mạnh đáng sợ nào đó.



Lúc này, Diệp Quân đột nhiên kéo lấy tay cô ta, khoảnh khắc Diệp Quân nắm lấy tay của cô ta, sức mạnh bao phủ quanh người cô ta đột nhiên biến mất không dấu vết.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, hơi khó tin.



Diệp Quân kéo cô ta lao về phía cổng thành, ở cổng thành xương trắng chất thành núi, khi bọn họ đạp lên xương trắng đi vào trong thành, giọng nói cổ xưa đó lại vang lên: "Người vào thành thánh, không quỳ xuống, sẽ chết."



Trong phút chốc, vô số sức mạnh Pháp Tắc thần bí đáng sợ trong thiên địa như những làn sóng tầng tầng lớp lớp dồn về phía Diệp Quân.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bị nghiền ép.



Sắc mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thay đổi trong nháy mắt, nhưng một giây sau, khi sức mạnh đó dựa gần về phía cô ta và Diệp Quân lại biến mất không có tiếng động nào, tất cả đạo pháp không thể nào áp dụng vào người!



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, hơi nghi ngờ, không phải hắn không có tu vi sao?



Diệp Quân im lặng, sở dĩ những đạo pháp đó không thể áp dụng lên người hắn, dĩ nhiên là vì kiếm Thanh Huyên, phải biết rằng, trong cơ thể hắn có thể chứa một thanh kiếm Đại Đế.



"Đế?"



Chính vào lúc này, sâu trong thành có một âm thanh hơi kinh ngạc truyền đến: "Không được sự cho phép của tộc ta, tại sao các ngươi có thể thành Đế?"






























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.