Chương trước
Chương sau
Lúc này, phía chân trời đột nhiên nứt ra, một khắc sau, một ông lão áo bào trắng bước ra, mà nương theo đó là một luồng uy lực kiếm thế mạnh mẽ bao trùm lên toàn bộ đất trời nơi này.





Tông chủ Công Song của Đế Kiếm Tông!



"Tộc trưởng Tĩnh Chiêu, hôm nay nếu có một người Đế Kiếm Tông chết ở nơi đây, vậy thành này cũng sẽ bị chôn cùng!"



Công Song đưa mắt nhìn xuống Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.





Thành này cũng phải chôn cùng!



Vừa dứt lời, những cường giả tộc Đệ Nhất kia lập tức nổi giận không thôi.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thản nhiên nhìn Công Song kia: "Thật à?"







Công Song liếc xuống: "Cứ thử xem đi".



Trong mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã nổi lên sát ý, đang định tiếp lời thì Diệp Quân đột nhiên giữ cô ta lại: "Chuyện này không đúng".



Tất nhiên cô ta cũng biết chuyện này không ổn!



Tông chủ Đế Kiếm Tông đột nhiên tự mình xuất trận, hơn nữa còn không tiếc việc khai chiến với tộc Đệ Nhất, chuyện này chỉ nhìn thôi đã thấy không ổn. Đến tộc Đệ Nhất làm xằng, còn khiêu khích cô ta, khiến mọi người ở đây đều bối rối.



Nhưng với cô ta mà nói chuyện này không quan trọng, bây giờ Đế Kiếm Tông đã dám bắt nạt đến đầu cô ta, hôm nay nếu lùi bước thì sau này ai cũng dám trèo lên đầu lên cổ cô ta làm xằng mất.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã động sát tâm, đang định lên tiếng thì lại bị Diệp Quân kéo tay lại, hắn nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "Nếu cô tin ta thì chuyện này để ta xử lý".



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân một lát, sau đó nói: "Được".



Diệp Quân ngẩng đầu nhìn tông chủ Đế Kiếm Tông, cười bảo: "Có câu nói, oan gia nên cởi không nên buộc, chỉ vì một thanh kiếm mà làm lớn chuyện thì thật sự không đáng, nào, ta sẽ ném kiếm lên kia nhé".



Tông chủ Đế Kiếm Tông thuận lợi nhận được thanh tàn kiếm kia.

Khuôn mặt của cường giả tộc Đệ Nhất không thể tin được, sau đó là nổi giận tía tai, chỉ nhìn chòng chọc vào tộc Đệ Nhất, hai mắt như muốn phun ra lửa, trong đó có vài người chỉ hận không thể đấm Diệp Quân một phát chết tươi.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng bên cạnh Diệp Quân cũng nhìn hắn với vẻ mặt khó mà tin được.



"Ha ha!"



Phía chân trời, tông chủ Đế Kiếm Tông bắt đầu cười lớn, ông ta liếc nhìn Diệp Quân rồi châm chọc: "Đây mà là Đại Đế? Đây mà là tộc Đệ Nhất? Đúng là chuyện nực cười".



Nói rồi, ông ta lập tức dẫn đám kiếm tu xung quanh rời khỏi nơi này.



Diệp Quân nhìn về phía chân trời một lúc lâu, sau đó mới thu hồi tầm mắt, mà đúng lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên giận dữ hét lên: "Thả tay ra!"



Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, chỉ thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang giận đến mức run người, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi bảo ta tin ngươi, là tin thế đó à?"



Diệp Quân gật đầu: "Ừ".



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cả giận nói: "Ngươi có biết Đại Đế thì không thể nhục?"





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.