Diệp Quân thấy ngạc nhiên: "Vậy là sao?"
Tàn kiếm giải thích: "Phân lượng của ta quá thấp nên khi đối phương đả thương ta, ta không thể cò kè so đo với họ được, nhưng nếu ngài bằng lòng nhận lấy phần nhân quả này thì đối phương sẽ đôi xử thận trọng với ngài, họ nhất định sẽ đồng ý, bởi vì lời nói của ngài chẳng khác gì khiến họ nợ ngài một ân tình, mà ân tình của Đại Đế thì lại quá to lớn".
Diệp Quân im lặng, hắn không ngờ là còn có cách này.
Đại Đế quả là có uy!
Tàn kiếm lại nói: "Nếu Đế nguyện cứu giúp, ta nguyện đi theo Đế nghìn năm, muốn sai bảo thế nào tùy Đế phân phó".
Diệp Quân nhìn tàn kiếm trước mắt, im lặng một lát rồi mới thu tàn kiếm vào trong biển ý thức: "Nếu có nhân quả, ta nguyện gánh vác".
Trong biển ý thức, thanh tàn kiếm kia khẽ run lên, một khắc sau, tất cả nghiệp chướng nhân quả trên người đó đã tiêu tán hết, thế nhưng Diệp Quân lại cảm nhận được một hơi thở như có như không quấn quanh mình, hắn biết đó là nhân quả, đối phương quả nhiên bán cho hắn ân tình này.
Không thể không nói, hắn cũng có chút ngạc nhiên, mặt mũi của Đại Đế cũng oách thật đấy!
Tàn kiếm hưng phấn hô lên: "Đa tạ Đế... Đa tạ Đế..."
Diệp Quân cười nói: "Bây giờ tông chủ Đế Kiếm Tông còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3374397/chuong-5486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.