Diệp Quân cười nói: "Ngạc nhiên không?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc mắt nhìn thanh tàn kiếm này: "Nếu là đế binh thì hẳn là bội kiếm của vị tổ tiên Kiếm Tông kia, chẳng trách những kiếm tu kia không chịu bỏ qua".
Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Đế Kiếm Tông?"
Bây giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ thời đại Đế Giả và các thế lực lớn của Thập Hoang.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật gật đầu: "Vị Đại Đế của Đế Kiếm Tâm kia vô cùng bất phàm, đó là vị vị Đại Đế thứ hai sau tổ tiên tộc Đệ Nhất, mãi đến sau này Kiếm Tông vẫn không có vị Đại Đế thứ hai xuất hiện, nhưng lại không có ai dám bắt nạt bọn họ, bởi vì thực lực của các kiếm tu ở đây rất mạnh, cũng rất đoàn kết, vậy nên không ai muốn chọc vào bọn họ".
Diệp Quân gật gật đầu: "Thì ra là như vậy".
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại nói: "Nếu bọn họ dám động thủ thì đều phải chết".
Đế Kiếm Tông tuy mạnh, nhưng tộc Đệ Nhất không cần phải sợ, hơn nữa đây là địa bàn của tộc Đệ Nhất.
Diệp Quân liếc mắt nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu yên lặng gắp một miếng sườn xào chua ngọt, như nhận ra được ánh mắt của Diệp Quân, cô ta vội dừng lại, nhưng rồi vẫn cho vào miệng ăn.
Đĩa sườn xào chua ngọt trên bàn đã bị cô ta ăn sạch trong lúc vô tình!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3374396/chuong-5485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.