Chương trước
Chương sau
Diệp Quân cười nói: "Ngạc nhiên không?"





Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc mắt nhìn thanh tàn kiếm này: "Nếu là đế binh thì hẳn là bội kiếm của vị tổ tiên Kiếm Tông kia, chẳng trách những kiếm tu kia không chịu bỏ qua".



Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Đế Kiếm Tông?"



Bây giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ thời đại Đế Giả và các thế lực lớn của Thập Hoang.





Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật gật đầu: "Vị Đại Đế của Đế Kiếm Tâm kia vô cùng bất phàm, đó là vị vị Đại Đế thứ hai sau tổ tiên tộc Đệ Nhất, mãi đến sau này Kiếm Tông vẫn không có vị Đại Đế thứ hai xuất hiện, nhưng lại không có ai dám bắt nạt bọn họ, bởi vì thực lực của các kiếm tu ở đây rất mạnh, cũng rất đoàn kết, vậy nên không ai muốn chọc vào bọn họ".



Diệp Quân gật gật đầu: "Thì ra là như vậy".



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại nói: "Nếu bọn họ dám động thủ thì đều phải chết".







Đế Kiếm Tông tuy mạnh, nhưng tộc Đệ Nhất không cần phải sợ, hơn nữa đây là địa bàn của tộc Đệ Nhất.



Diệp Quân liếc mắt nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu yên lặng gắp một miếng sườn xào chua ngọt, như nhận ra được ánh mắt của Diệp Quân, cô ta vội dừng lại, nhưng rồi vẫn cho vào miệng ăn.



Đĩa sườn xào chua ngọt trên bàn đã bị cô ta ăn sạch trong lúc vô tình!



Diệp Quân cười cười, sau đó nhìn thanh tàn kiếm trong tay, thật ra lúc vừa mới tiếp xúc với thanh kiếm này, linh của nó đã thành lập liên hệ tinh thần với hắn, muốn vào trong biển ý thức của hắn để thần phục.



Diệp Quân có thể cảm giác được nó rất yếu ớt, muốn vào biển ý thức của hắn để nuôi dưỡng lại bản thân.



Nó đang không ngừng khổ sở cầu xin!



Bởi vì với nó mà nói đó đúng là cơ hội nghìn năm có một, biết bao năm trôi qua nó mới gặp lại một vị Kiếm Đế, chuyện này quả là cơ hội ông trời ban cho.



Diệp Quân nói trong lòng: "Ta có thể cảm nhận được linh của ngươi không đầy đủ, có chuyện gì vậy?"



Kiếm linh của của tàn kiếm cung kính đáp: "Thưa Đế, dã tâm của tông chủ Đế Kiếm Tông bừng bừng, muốn cắn nuốt linh lực của ta để đột phá Đại Đế, nhưng lại bị ta kịp thời phát hiện nên ta đã may mắn trốn thoát, có điều ta cũng bị trọng thương. Tên kia đại nghịch bất đạo, nếu không phải ban đầu ta đi theo chủ nhân đến di tích Toại Minh bị trọng thương, bị nhân quả không rõ quấn thân, nguyên khí tổn hại, thì chỉ cần một chiêu kiếm là có thể diệt sạch ông ta, nhưng ta lại không thể, tức chết ta mà!"



Diệp Quân có chút bất ngờ: "Ngươi là bội kiếm của Đại Đế Đế Kiếm Tông, sao ông ta dám làm thế?"



Linh của tàn kiếm đáp: "Ông ta vốn muốn ta nhận làm chủ, nhưng ông ta cũng không nhìn xem mình là hạng người như thế nào, đúng là mơ hão, thấy ta không chịu nhận chủ thì lập tức nổi ác tâm, muốn cắn nuốt ta để nâng cao thực lực... Nếu ông ta làm được thì quả là thực lực sẽ được nâng thêm một bậc. Tiếc rằng năm đó ta bị trọng thương tổn hại đến nguyên thần, mà đến nay nguyên thần vẫn bị nhân quả không rõ áp chế, nếu không thì chỉ là một Bán Bộ Đạo Chi Ngoại, một kiếm là ta đã giết được".



Diệp Quân bật cười: "Ngươi muốn ta giúp thế nào?"



Kiếm linh cung kính nói: "Với Đế mà nói thì chỉ dễ như ăn cháo, chỉ cần một lời nói của Đế là đã có thể phá được nhân quả nghiệp chướng trên người ta".



Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Nói gì?"





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.