Chương trước
Chương sau







Nói xong, hắn xoay người rời đi.



Ở vị trí cũ, Tổ Đạo ngồi xuống đất, sắc mặt ầm rầm, rất lâu sau, y mới hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên kiên định.



Đúng như Diệp Quân nói, bây giờ dù y đầu hàng thì Phạn Chiêu Đế cũng sẽ không bỏ qua cho y!



Chỉ còn cách duy nhất là liều mạng!



Hình như nghĩ tới gì đó, y quay đầu nhìn xung quanh, lúc này y bỗng ý thức được, trước khi chưa khôi phục được tu vi, mình có thể tu luyện ở đây, nhưng vừa nghĩ tới phải bắt đầu lại từ con số không là y muốn điên rồi, y tu luyện hàng trăm triệu năm mới đạt tới cảnh giới Đạo Ngã Tự Tại, bây giờ phải tu luyện lại.





Mẹ nó!



Y không tu luyện nữa.



Vẫn nên đợi sau này có cơ hội tìm lại tu vi trong đá Đạo Tố thôi!



Bên khác.







Diệp Quân đi tới một bên rồi ngồi xuống, hai mắt từ từ nhắm lại.



Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Người phụ nữ đó, thật sự rất khủng bố, không thể khinh thường.”



Diệp Quân khẽ gật đầu, hai tay hắn từ từ nắm chặt, ánh mắt kiên định chưa từng có, “Ta phải trở nên mạnh mẽ.”



Trở nên mạnh mẽ!



Trước đó, hắn chưa từng gặp đối thủ có cấp bậc này, hơn nữa đối thủ còn là dạng tăng trưởng, cho dù thiên phú hay chỉ số thông minh của đối phương, đều là đỉnh cao trên thế giới.



Cảm giác gấp rút!



Có người như vậy làm đối thủ, lúc nào Diệp Quân hắn cũng phải duy trì cảm giác gấp rút, không dám buông lỏng tí nào.



Tiểu Tháp cũng nói: “Phải cố gắng hơn, cũng phải gấp rút hơn, người phụ nữ đó chắc chắn sẽ không cho chúng ta quá nhiều thời gian đâu.”



Diệp Quân gật đầu, hắn thu hồi suy nghĩ, bắt đầu cảm nhận phong ấn Ác Đạo giữa lông mày mà lúc đầu Phạn Chiêu Đế để lại.



Lúc đầu hắn thử dùng ác niệm của mình tiếp xúc với phong ấn Ác Đạo đó, không ngờ lại thành công, hơn nữa điều này cũng khiến hắn phát hiện ra một phương hướng mới.



Hòa thuận với ác niệm của mình!



Không ai địch lại!



Ai không có ác niệm?



Đương nhiên, ác niệm cũng có loại to loại nhỏ, trong lòng mỗi người đều có một mặt tăm tối, chỉ là nhiều lúc, vì có luật lệ và sự đàn áp của đạo đức chính mình, do đó, mặt tăm tối này mới được mọi người giấu kín.



Nhưng nó thật sự tồn tại!



Lắm người nhiều lúc vẫn trốn tránh khỏi mặt tăm tối trong lòng mình!



Đương nhiên, biết được mặt tăm tối trong mình, cũng không phải muốn khuất phục trước điều tăm tối này, lần giải phong ấn đó khiến hắn hiểu, điều hắn cần không phải là khuất phục trước mặt tăm tối này, cũng không phải là hoàn toàn loại bỏ mặt tăm tối này, mà là phải học cách cùng tồn tại! Nhận ra khuyết điểm của mình!



Chấp nhận khuyết điểm của bản thân!



Thế gian này, nơi có ánh sáng sẽ có bóng tối, nơi có điều tốt thì chắc chắn sẽ có điều xấu, Diệp Quân hắn cũng không thể giải quyết hết điều xấu trên đời.



Giống như huyết mạch phong ma vậy!



Mỗi lần hắn kích hoạt huyết mạch phong ma, đều rất sợ nó, thậm chí có thể là hơi bài xích, vì mỗi lần kích hoạt huyết mạch phong ma, hắn đều sợ ảnh hưởng tới thần trí, cũng chính vì vậy, từ lúc đầu tới giờ, huyết mạch phong mà hắn hắn, thật ra đều chưa từng thật sự là một thể.



Không chỉ hắn, thật ra đến cha hắn và huyết mạch phong ma cũng chưa từng thật sự là một thể.



Cũng chỉ có Kiếm Chủ Thanh Sam mới thật sự là một thể với huyết mạch phong ma, vì cũng chỉ ông ấy, mới chưa từng tránh né cái ác trong mình. Nên làm gì thì làm!






























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.