Chương trước
Chương sau


Diệp Quân quay người nhìn Tổ Đạo, “Chắc ngươi còn nhớ lời thề của mình ngươi?”



Tổ Đạo vội nói, “Nhớ nhớ!”



Biểu hiện rất ngoan ngoãn, nhưng lúc này trong lòng y đang cười lạnh, lời thề vu vơ sau có thể ràng buộc y được? Chỉ cần hồi phục được tu vi, y sẽ lập tức chạy trốn.



Tin vào thằng nhóc này á?





Nằm mơ!



Diệp Quân nhìn Tổ Đạo ngoan ngoãn vô cùng, sau đó cười, đưa viên đá Đạo Tố cho y.



Nhận lấy đá Đạo Tố, Tổ Đạo nóng lòng muốn thúc đẩy nó, nhưng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói, “Mốc thời gian của ngươi và Phạn Chiêu Đế trùng khít, ngươi triệu hồi mình về như vậy, sẽ không kinh động tới cô ta chứ?”



Phạn Chiêu Đế!







Nghe thấy cái tên này, Tổ Đạo lập tức bình tĩnh, y trầm giọng nói, “Ta cũng không dám bảo đảm.”



Diệp Quân cau mày.



Tổ Đạo lại nói, “Không còn cách nào, ta chỉ có thể chọn thử xem thôi.”



Diệp Quân suy nghĩ, sau đó gật đầu, “Được.”



Tổ Đạo nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn đá Đạo Tố trong tay, hai mắt y từ từ nhắm lại, trước mặt y, viên đá Đạo Tố kia bỗng run nhẹ, giây phút đó, trong đá Đạo Tố xuất hiện một mảnh Quang Âm Tuế Nguyệt trường hà vô biên vô tận.



Diệp Quân nhìn chằm chằm vào dòng Quang Âm Tuế Nguyệt trường hà kia, dưới sự thúc đẩy của Tổ Đạo, mảng Quang Âm Tuế Nguyệt kia đột nhiên dập dờn hết đợt này tới đợt khác như làn sóng.



Tổ Đạo nhìn chằm chằm vào mảnh Quang Âm Tuế Nguyệt trường hà kia, dòng thời gian của ông ta đang nhớ lại, chẳng mấy chốc đã xuất hiện lúc ông ta và Tổ Đạo vừa tới biển Khổ Giới, qua một lúc nữa, cảnh tượng thời gian trong đó lại biến thành Tổ Đạo nằm sấp trên ấn Tổ Đạo vượt biển.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tổ Đạo lập tức hơi khó coi.



Tiếp tục nhớ lại.



Dần dần, hai tay Diệp Quân từ từ nắm chặt lại, vì lúc này đúng lúc đang nhớ lại lúc đám người Tam tỷ hy sinh vì hắn.



Sở dĩ có thể thấy cảnh này, là vì trong cuộc chiến đó, Tổ Đạo luôn quan sát ở bên kia biển.



Hai tay Diệp Quân từ từ nắm lại, hắn nhìn chằm chằm vào mảnh Quang Âm Tuế Nguyệt trường hà kia, lúc này, tim hắn như bị một bàn tay bóp chặt, căn bản không thể thở nổi.



Nhìn đám người Tam tỷ lần lượt chết trong biển Khổ Giới, hai mắt Diệp Quân từ từ nhắm lại, thân thể không ngừng run rẩy.



Nhưng chẳng mấy chốc, hắn lại mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào mảnh Quang Âm Tuế Nguyệt trường hà, rất nhanh, hắn nhìn thấy Lăng Tiêu, khoảnh khắc lúc thấy Lăng Tiêu chết trận, tầm mắt của hắn bỗng trở nên mờ mịt, run rẩy nói, “Đại ca!”



Tổ Đạo nhìn Lăng Tiêu chết trận kia, biểu cảm cũng phức tạp, Lăng Tiêu này là đối thủ của y, hơn nữa đã đấu cả đời, y cực kì công nhận Lăng Tiêu, cũng từng lôi kéo mấy lần. Nếu người này sinh cùng một thời với y, hai người cùng chạy, thì y thật sự không có bất kì cơ hội thắng nào.



Cả Phạn Chiêu Đế, nếu Phạn Chiêu Đế không dung hòa với tu vi của Tổ Đạo y, rất có khả năng đã chết dưới thuật Đồ Đao của Lăng Tiêu rồi.



Đao cuối cùng đó quá khủng bố!



Hi sinh thân mình!






























Diệp Quân lắc đầu, lúc này, tim hắn như bị kim đâm, trong người hắn, huyết mạch phong ma đã bắt đầu sôi trào, toàn thân hắn, phát ra sức mạnh huyết mạch khủng bố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.