Chương trước
Chương sau


Nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt đám người Quân Đế lập tức sa sầm.



Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế đang chậm rãi bước ra kia, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.



"Ha ha!"



Lăng Tiêu đột nhiên bắt đầu cười lớn: "Thú vị lắm, đến đây, đỡ thêm một đao của ta nữa đi".





Dứt lời, người đã biến mất.



Mà thời khắc này, Lăng Tiêu bỗng trở nên hư ảo, trong phút chốc, hàng ngàn vạn tàn ảnh ánh đao đột nhiên hiện lên, trong lúc mọi người hẵn còn đang khiếp sợ, ngàn vạn ánh đao đó đột nhiên hội tụ lại một chỗ.



Ầm ầm!





Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe một tiếng nổ động trời vang lên, một mảnh ánh sáng đỏ vỡ vụn, Phạn Chiêu Đế lập tức bị đánh bay, lúc cô ta dừng lại thì đã xuất hiện ở trong vùng vũ trụ u ám.



"Vũ trụ địa ngục!!"



Quân Đế nhìn chằm chằm vào mảnh vũ trụ âm u quỷ dị ấy, hai tay chậm rãi siết chặt lại.



Diệp Quân nghe cách gọi ấy thì hơi nghi hoặc: "Nhị ca, đó là vũ trụ địa ngục?"



Quân Đế gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là vũ trụ có nền văn minh cấp mười, cũng là vũ trụ sâu nhất và tăm tối nhất trong các vũ trụ cấp mười, nơi đó có vô số sinh linh hắc ám và những kẻ sa ngã không thể vào vòng luân hồi, không thể sống, cũng không thể chết, chúng chỉ có thể tồn tại theo một cách nào đó, nơi ấy tương đương với một nhà giam thiên nhiên, hơn nữa còn không bị Tổ Đạo hạn chế.



Nói xong, ông ta liếc mắt nhìn chỗ Lăng Tiêu đang đứng, trong mắt tràn ngập sự kính nể: "Uy lực một đao kia của đại ca quá mạnh mẽ, có thể tổng thẳng người phụ nữ kia vào trong vũ trụ địa ngục".



Địa ngục cấp mười!



Diệp Quân nhìn về phía vũ trụ địa ngục chỗ Phạn Chiêu Đế đang đứng kia, Phạn Chiêu Đế chỉ vừa xuất hiện ở vùng vũ trụ đó mà chung quanh đã xuất hiện vô số khí thế khủng bố.



Những thứ này đều là cường giả của vũ trụ địa ngục quanh năm sống với bóng tối, không thấy được ánh mặt trời, lúc này đột nhiên thấy có người xông vào thì lập tức đua nhau bâu lại.



"Hê hê!"



Thấy người đến là một người phụ nữ, rất nhiều tên khủng bố ẩn nấp trong bóng tối lập tức lộ ra nụ cười không kiêng dè gì, tiếng cười hèn mọn mà tàn ác.



Phạn Chiêu Đế đứng yên nhìn lướt qua xung quanh, lúc này, một cánh tay khô héo đột nhiên vươn tới muốn sờ soạng cô ta, kèm theo đó là tiếng cười hèn mọn vang lên ở phía sau: "Khà khà".



Phạn Chiêu Đế đột nhiên duỗi một ngón tay ra điểm nhẹ một cái, một tia sáng đỏ hiện lên, lập tức, toàn bộ vũ trụ địa ngục biến thành một biển máu vô tận.

Tất cả sinh linh trong vũ trụ địa ngục lập tức hoảng loạn!



Bọn chúng muốn chạy trốn nhưng không cách nào chạy khỏi được biển máu mênh mông này, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ sinh linh trong vũ trụ địa ngục đã bị một luồng sức mạnh ác đạo kinh khủng tiêu diệt sạch sẽ, mà những ác niệm còn lưu lại trong cơ thể đám sinh linh dồn dập phóng lên trời, hóa thành từng luồng ánh sáng đỏ tràn vào trong người Phạn Chiêu Đế.



Cô ta là thần của Ác Đạo!






























Cho dù là Lăng Tiêu hay Phạn Chiêu Đế kia đều là một mối uy hiếp to lớn, trong lòng ông ta, hai người này đều cần phải chết, chỉ cần ông ta đột phá thành công thì sẽ không chút do dự giết chết hai kẻ này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.