Chương trước
Chương sau


Đơn giản!



Trực tiếp!



Không một động tác dư thừa, nhưng một đòn đơn giản này lại khiến Diệp Quân biến sắc mặt. Lần này, hắn không có lựa chọn chống trả, mà chỉ dựng ngang kiếm chống đỡ.



Bụp!



Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân đã bị đánh bay.





Hắn vừa dừng lại thì đã có một luồng uy áp nghẹt thở cuốn tới.



Diệp Quân tỏ vẻ hung dữ, sau đó cắt vao cổ tay mình, máu tươi chảy ra rồi chui vào kiếm Thanh Huyên trong tay hắn. Ngay sau đó, thanh kiếm đã rung lên dữ dội và phát ra tiếng kiếm sắc nhọn. Tiếp đó, Diệp Quân xông lên rồi chém một kiếm về phía Thái Cổ Khưu.



Cheng!





Sức mạnh của hai người vừa va chạm thì đã lan ra xung quanh và khiến cả hai đều phải lùi bước.



Thái Cổ Khưu nhanh chóng dừng lại, ngay sau đó đã cúi xuống nhìn tay phải của mình thì thấy đã bị cứa rách.



Ông ta thoáng vẻ kinh ngạc, ông ra luôn nghĩ thể xác của mình rất đỉnh, vậy mà giờ cũng bị rách ư?



Đúng lúc này, ông ta ngoảnh lại thì thấy ý chí Đại Đạo đang tấn công Diệp Quân.



Thái Cổ Khưu cau mỳ, không ngờ ý chí Đại Đạo lại làm như vậy, nó tính đánh lén ư?



Đương nhiên không chỉ ông ta, đến Diệp Quân cũng không ngờ. Nhưng hắn luôn giữ cảnh giác nên khi ý chí Đại Đạo lao tới, hắn đã vung kiếm lên.



Kiếm quang bùng nổ!



Uỳnh!



Một tiếng động lớn vang lên, Diệp Quân lại bị đánh bay, khi dừng lại thì người hắn đã bị nứt ra.



Trước đó khi giao đấu với yêu vương Thái Cổ, hắn đã bị sức mạnh to lớn của ông ta đánh bị thương nặng. Bây giờ ý chí Đại Đạo lại lao tới tấn công nên hắn thấy khó mà cầm cự nổi.



Diệp Quân lau vệt máu trên khóe miệng, sau đó ngẩng lên nhìn thì thấy ý chí Đại Đạo lại đang xông tới.



Hắn hít sâu một hơi, sau đó chạm vào phong ấn ở mi tâm với một cảm giác bất lực. Từ trước đến nay, hắn luôn muốn dựa vào sức mạnh ý chí to lớn của mình để phá bỏ phong ấn này, nhưng mãi không thành công.



Sau đó, hắn đã hiểu ra.



Đại Đạo áp chế.



Đạo của Phạn Chiêu Đế vượt qua hắn, cũng chính vì vậy nên hắn không thể phá vỡ phong ấn này được.



Hắn thoáng vẻ dứt khoát nhìn ý chí Đại Đạo đang xông tới, mẹ kiếp, dù chết thì cũng phải kéo tên này theo.



Khi hắn định ra tay thì tinh hà phía xa chợt uốn lượn, ngay sau đó có một giọng nói như tiếng sấm vang lên: “Ai dám động vào cậu Dương?”



Uỳnh!





Ý chí Đại Đạo đang lao về phía Diệp Quân nghe thấy tiếng quát phẫn nộ ấy xong thì lập tức biến sắc mặt. Nó ngoái đầu nhìn lại thì thấy có một tàn ảnh đang lao về phía mình. Tàn ảnh ấy như một ngọn núi lớn đang rơi xuống, sức mạnh to lớn như sắp chèn chết nó.


























Người đàn ông bật cười như tiếng sấm: “Ngươi mà cũng biết ta à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.