Chương trước
Chương sau
Một tiếng động lớn vang lên, ý chí Đại Đạo đã bị chém văng ra xa.





Thấy thế, Thái Cổ Khưu thoáng kinh ngạc, sau đó nhìn thanh kiếm của Diệp Quân rồi nói: “Thanh kiếm này, máu huyết này...”



Ý chí Đại Đạo vừa dừng lại thì đã ngẩn tò te, nó nhìn tay phải của mình thì thấy có một vệt chém rất sâu.



Nó không hề tức giận, mà chỉ thấy khó tin. Nó nhìn Diệp Quân thì thấy hắn vẫn bình thường, nhưng thanh kiếm trong tay hắn đã biến thành màu đỏ máu.



Sức mạnh huyết mạch.





Lần đầu tiên nó trông thấy sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân, đương nhiên điều thật sự khiến nó ngạc nhiên là nó chưa từng thấy sức mạnh huyết mạch nào khủng khiếp như vậy. Song, vẫn còn điều khiến nó chấn động, đó là Diệp Quân còn có thể thao tác như thế...



Ý chí Đại Đạo chợt nói với Thái Cổ Khưu: “Cùng ra tay đi!”



Nói xong, nó bay vút lên trời, sau đó xòe hai tay ra. Ngay sau đó, thời không mà Diệp Quân đang đứng trở nên mờ ảo, tiếp theo hắn đã xuất hiện trong một thời không hỗn loạn.





Đại Đạo Diễn Hoá.



Vô vàn vũ trụ tinh hà trong đất trời đều bị tiêu diệt.



Khi tinh hà vũ trụ này bị chôn vùi, Diệp Quân đã biến sắc mặt. Vì hắn phát hiện khi như vậy thì sức mạnh phong ấn ở mi tâm hắn lại bắt đầu trở nên mạnh hơn.

Ý chí Đại Đạo rõ ràng đã phát hiện ra tính đặc biệt của phong ấn Ác Đạo này.



Sức mạnh của phong ấn ngày càng mạnh, Diệp Quân không dám nghĩ nhiều mà cầm kiếm rồi nhảy lên, sau đó chém mạnh xuống.



Tuy kiếm Thanh Huyên đã gãy, không thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh, nhưng dù thế thì các sức mạnh bình thường cũng không trói buộc nó được.



Tính tới nay mới chỉ có Phạn Chiêu Đế là người áp chế được nó.



Diệp Quân chém một kiếm xuống khiến thời không này nứt ra một lỗ hổng lớn. Thấy thế, ý chí Đại Đạo biến sắc mặt, sau đó tức giận nói với Thái Cổ Khưu: “Cản hắn lại!”



Nhưng Thái Cổ Khưu lại lắc đầu.



Hai đánh một thì hơi vô liêm sỉ.



Ông ta là yêu tổ thì sao có thể làm chuyện hèn hạ như thế chứ?



“Mẹ kiếp!”



Thấy thế, ý chí Đại Đạo lập tức chửi thề một câu.



Lúc này, Diệp Quân đã xé rách thời không, sau đó biến thành một đường kiếm rồi bay ra khỏi đây.



Thấy hắn đã thoát khỏi khống chế của mình, ý chí Đại Đạo bừng lửa giận, sau đó nói với Thái Cổ Khưu: “Đồ ngu xuẩn, ông có biết mình đang...”



Thái Cổ Khưu bất ngờ đứng dậy rồi tung một quyền về phía ý chí Đại Đạo.



Ý chí Đại Đạo: “...”



Bụp!



Đòn Thái Cổ Khưu tung ra có sức lực cực mạnh, khiến ý chí Đại Đạo bị đánh văng ra thật xa.



Sau khi dừng lại, nó lườm Thái Cổ Khưu: “Ông chán sống rồi hả?”



Thái Cổ Khưu: “Ý chí Đại Đạo, bổn vương đến đây không phải để nghe lệnh ngươi. Cho nên tốt nhất ngươi hãy ăn nói cho cẩn thận, không thì ta xé rách miệng ngươi ra đấy”.





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.