Chương trước
Chương sau


Phạn Thiện cười hì hì, sau đó đi xếp hàng, chỉ trong chốc lát đã tới lượt cô ta, hòa thượng kia nhìn cô ta một cái: “Một viên linh tinh Tạo Hóa.”



Phạn Thiện trừng mắt: “Cần tiền sao?”



Hòa thượng chắp hai tay: “Thí chủ, tiền này chúng ta không cần, là Phật tổ cần, tiền càng nhiều, lòng càng thành, Phật tổ cũng càng linh.”



Phạn Thiện mơ hồ.



Diệp Quân đi tới bên cạnh Phạn Thiện, hắn cầm một viên linh tinh Tạo Hóa đưa cho hòa thượng, thấy linh tinh Tạo Hóa, ánh mắt hòa thượng lóe lên rồi vội vàng ém lại: “Tấm lòng của thí chủ quý như vàng, nhất định sẽ linh nghiệm, A Di Đà Phật.”





Diệp Quân không nghe hòa thượng nói nhăng nói cuội, hắn cầm một nén hương đưa cho Phạn Thiện, cười nói: “Đi đi.”



Phạn Thiện cười: “Được.”



Nói rồi, cô ta nhận lấy hương, sau đó đi tới trước tượng Phật kia, sau khi cắm hương vào lò thắp cô ta cung kính hành lễ: “Xin Phật tổ phù hộ cho ông nội ta bình an, ta và Diệp Quân vui vẻ cả đời.”





Nói xong, cô ta chỉ cần cắm hương vào trong lư, nhưng lúc này cô ta lại nghĩ ra điều gì đó, lại nói: “Xin Phật tổ phù hộ cho Diệp Quân trở thành kiếm tu mạnh nhất, bất khả chiến bại trên đời.”



Nói xong, cô ta đang định cắm hương thì lúc này...



Rắc rắc!



Một tiếng động lớn vang lên, tượng Phật nổ tung.



Tất cả mọi người đều bối rối.



Phạn Thiện giật bắn mình, liên tục nhìn về phía sau, kinh hãi nhìn bức tượng Phật vỡ tan ra.



Lúc này, Diệp Quân xuất hiện bên cạnh Phạn Thiện, Phạn Thiện vô thức kéo tay hắn: “Diệp Quân, chuyện này...”



Diệp Quân nhìn tượng Phật vỡ tan tành, sau đó nói: “Chúng ta đi.”



Nói rồi, hắn kéo Phạn Thiện xoay người rời đi khỏi Phật điện hỗn loạn.



Sau khi ra khỏi Đại Thiện Tự, Phạn Thiện thắc mắc: “Diệp Quân, tượng Phật đó bị sao vậy?”



Diệp Quân lắc đầu: “Ta không biết.”



Phạn Thiện gật đầu, vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Thật đáng sợ.”



Diệp Quân cười mỉm, sau đó nói: “Chúng ta phải rời khỏi nơi này thôi.”



Phạn Thiện nói: “Được.”



Diệp Quân quay đầu nhìn Phạn Thiện, cười nói: “Cô không hỏi đi đâu sao?”



Phạn Thiện toét miệng cười: “Ngươi sẽ không bán ta đâu.”



Diệp Quân cười ha ha: “Đi, chúng ta tới từ biệt Thiên Thần huynh.”



Nói xong, hắn kéo Phạn Thiện tới một nơi xa.



Trong phủ, Thiên Hình đang ngồi trên thềm đá đọc sách.



Ngay tại lúc này, Kê Tướng đột nhiên nhanh chóng đi tới, thấy Kê Tướng, Thiên Hình bỏ cổ tịch trong tay xuống, cung kính hành lễ: “Thầy.”






























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.