Ông lão: “Khi nhìn thấy ngươi cùng đôi tay đã mất, ta biết ngươi có kẻ thù. Hơn nữa, kẻ thù đó còn rất mạnh, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu tiếp: “Đúng vậy”.
Ông lão khá hài lòng với sự thẳng thắn của Diệp Quân nên gậ gù rồi dịu giọng hơn: “Cậu bạn, nha đầu Tiểu Thiện rất hiền lành, cũng rất ngây thơ, suy nghĩ thì đơn giản. Còn ngươi lại là một người phức tạp, ta nói vậy không có vấn đề gì chứ?”
Diệp Quân cười đáp: “Tiền bối muốn ta rời khỏi đây, tránh xa Tiểu Thiện đúng không?”
Ông lão gật đầu, không hề che giấu: “Đúng”.
Diệp Quân: “Ta có thể hiểu được suy nghĩ của tiền bối, nhưng tiền bối thật sự muốn để Tiểu Thiện sống với thân phận tội dân ở đây đến hết đời sao?”
Ông lão: “Ngươi có biết ý định của ngươi nguy hiểm tới đâu không?”
Diệp Quân thoáng nghi hoặc.
Thấy thế, ông lão lắc đầu: “Cậu bạn, ta không biết là ngươi ngu ngơ, gan dạ hay tuỳ hứng, nhưng nói hay làm gì cũng phải suy xét thấu đáo. Ngươi không muốn Tiểu Thiện làm tội dân, vậy có nghĩa là ngươi muốn chống lại vương triều Thiên Mộ. Ngươi biết vương triều là một sự tồn tại mạnh đến đâu không? Rõ ràng câu không biết, mà đã không biết thì sao dám mạnh miệng thế?”
Diệp Quân trầm mặc.
Ông lão nói tiếp: “Chúng ta đều là tội dân, đó là thân phận thấp hèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3355736/chuong-5178.html