Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ cậu thiếu niên này lại cảm nhận được sức mạnh phong ấn của Phạn Chiêu Đế.
Gã cười nói: “Có cần ta giải phong ấn hộ không?”, Diệp Quân sững người rồi lắc đầu: “Không cần đâu”.
Đó là phong ấn của Phạn Chiêu Đế, nếu cậu thiếu niên này dám động vào thì sẽ chết chắc. Hắn với gã không thù không oán, người ta cũng không có ý xấu nên đương nhiên hắn không muốn cướp mất mạng sống của gã.
Cậu thiếu niên cười nói: “Ngươi không những thú vị mà còn rất lương thiện, hẹn gặp lại!”
Dứt lời, gã cùng người đàn ông trung niên rời đi.
Diệp Quân nhìn theo bóng họ rồi nói: “Tháp gia, Tiểu Hồn, ta cho cơ hội rồi, cả hai phải biết nắm lấy”.
Với thực lực hiện giờ, hắn muốn gọi Tháp gia và Tiểu Hồn dậy là điều không thể. Vì chúng cần linh khí rất lớn, mà giờ hắn không có gì hết, nhưng chắc chắn cậu thiếu niên kia không phải người bình thường.
Diệp Quân không nghĩ nữa, mà nhìn về phía ngôi nhà sàn thì thấy Phạn Thiện cùng ông nội cô ta đang nhìn mình.
Diệp Quân đi tới rồi vung tay nói: “Ta có tay rồi”.
Phạn Thiện cũng rất vui: “Chúc mừng!”
Nói xong, cô ta nhìn về phía hai người kia đã rời đi rồi nói: “Lợi hại quá, ta mà biết tu luyện thì tốt biết bao”.
Diệp Quân: “Ta có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3355735/chuong-5177.html