Quả nhiên là ông ta muốn đuổi Diệp Quân đi.
Diệp Quân thoáng do dự rồi nói: “Ta ở lại được không?”
Ông lão lập tức nhăn mặt, mẹ kiếp! Ông ta đánh giá sai về độ dày da mặt của tên này rồi.
Ông ta đã nói đến vậy mà hắn vẫn dám thốt ra câu đó.
Da mặt dày đến đâu đây?
Phạn Thiện cười nói: “Được mà, ông nội ta là người tốt. Ban nãy ông còn bảo với ta trông ngươi sáng sủa như vậy thì chắc nhân phẩm cũng được, chúng ta có thể giúp ngươi”.
Ông lão cạn lời luôn.
Diệp Quân nhìn ông ta rồi hành lễ: “Cảm ơn tiền bối”.
Ông lão càng nhăn mặt hơn.
Sao cháu gái ông ta lại đi giúp người ngoài thế này?
Ông lão gõ tẩu thuốc rồi buồn bực đứng dậy bỏ đi.
Phạn Thiện vội nói: “Ông ơi, ông đã ăn cơm đâu”.
Ông lão: “No rồi”.
Ông lão đi tới cửa thì dừng lại, sau đó lườm Phạn Thiện: “Tức đến no luôn”.
Dứt lời, ông ta đi luôn.
Phạn Thiện le lưỡi, sau đó ngồi xuống cạnh Diệp Quân: “Ông nội tốt lắm, chẳng qua thấy ngươi có lai lịch bất minh nên mới đề phòng thôi”.
Diệp Quân: “Cô không sợ ta là người xấu à?”
Phạn Thiện chợt giơ cái gáo trong tay lên rồi nghiêm túc nói: “Ta đã luyện được mấy chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3355437/chuong-5174.html