Chương trước
Chương sau
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thoáng qua Ác Đạo cách đó không xa, “Ông sẽ biết ngay thôi.”





Vô Biên Chủ nhíu mày, ông ta ép mình uống một ngụm rượu, sau đó quay đầu nhìn Ác Đạo và Diệp Quân. Vì Diệp Quân có huyết mạch phong ma, nên khí tức trên người hắn dâng trào điên cuồng không ngừng, sức chiến đấu càng ngày càng mạnh, nhưng, khí tức của Ác Đạo cũng đang điên cuồng gia tăng, hơn nữa, tốc độ gia tăng còn nhanh hơn Diệp Quân!



Trừ cái này ra, sức mạnh của Vũ Trụ Kiếp trong mảnh Kiếp Giới sau lưng Ác Đạo càng ngày càng mạnh, trong mắt Vô Biên Chủ nổi lên một tia lo lắng.



Ầm ầm!



Ngay trong khoảng thời không hư vô kia, từng luồng kiếm quang và lôi quang khủng bố nổ tung cùng lúc, ngay lập tức, một khoảng thời không đặc biệt đã hóa tro tàn, Diệp Quân cũng lùi ra xa mấy ngàn trượng liên tục.





Sau khi hắn dừng lại, hắn cầm kiếm nhẹ nhàng vung lên, vô số kiếm ý lập tức dâng cao hàng chục ngàn trượng.



Đối diện hắn, Ác Đạo nhìn chằm chằm vào hắn, khu vực sau cô ta có vô số luồng Lôi Kiếp đỏ như máu đang lập lòe.



Diệp Quân đột nhiên mở tay trái ra, bỗng chốc, vô số kiếm ý trong lòng bàn tay hắn phóng lên cao, trong giây lát, ngưng tụ ra một thanh kiếm giữa trời đất.





Ý kiếm!



Diệp Quân duỗi tay cầm lấy, chuôi ý kiếm xuất hiện trong tay trái của hắn.



Tay trái là kiếm ý trật tự!



Tay phải là kiếm Thanh Huyên!



Diệp Quân nhìn Ác Đạo, sau đó, hắn hóa thành một luồng kiếm quang biến mất tại chỗ.

Hai kiếm!



Bất kì nơi nào mà Diệp Quân đi qua, kiếm quang không dứt, giống như dòng nước lũ vạn trượng, cuốn sạch đi tất cả.



Đại Đạo của vũ trụ này đều bị hắn xóa sạch.



Dựa vào thực lực hiện tại của hắn, Đại Đạo thông thường chỉ là con kiến hôi.



Mặc dù được ngăn cách bởi vô số thời không, nhưng đám người Bùi thần hầu vẫn cảm nhận được một luồng uy áp kiếm thế đáng sợ, uy áp của luồng kiếm thế này đè bọn họ đến nỗi không thể thở nổi.



Lúc này, m thần hầu đột nhiên nói: “Ta không xem nữa đâu.”



Dứt lời, lão ta xoay người, biến mất ở sâu trong tinh hà.



Xem đến bây giờ, lão ta chợt hiểu ra một điều, đó là nếu xem tiếp, chắc chắn sẽ phải chết.



Trận chiến giữa Diệp Quân và Phạn thần hầu đã không còn là trận chiến mà bọn họ có thể tham gia vào nữa rồi.



Nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này mới là việc đúng đắn.



Bùi thần hầu và Ngự thần hầu nhìn nhau, hai người cũng lựa chọn quay người rời đi.



Bất kỳ một vị đại lão nào ở bên phía Diệp Quân cũng đều có thể dễ dàng tiêu diệt được bọn họ, mà không cần mấy vị đại lão bên cạnh Diệp Quân đó, ngay cả chính bản thân Diệp Quân cũng có thể làm được.



Trận chiến này đã không còn là trận chiến mà bọn họ có thể xen vào được nữa rồi.



Bảo vệ tính mạng mới quan trọng!



Mà trong thời không hư vô đó, hai tay Diệp Quân cầm kiếm, hung ác chém giết Ác Đạo ở trước mặt.



Ác Đạo giơ tay lên, trong phút chốc, vô số Lôi Kiếp tuôn ra từ trong lòng bàn tay cô ta, chỗ cô ta đứng nháy mắt biến thành một khu sấm sét.





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.