Chương trước
Chương sau


Diệp Quân quay đầu nhìn Chu Phạn, Chu Phạn lắc đầu, hiển nhiên, cô ta không nhận ra người trước mặt này.



Diệp Quân khẽ gật đầu đã hiểu.



Chu Phạn dù sao cũng là nóc nhà Đại Chu, sao có thể biết những người bên dưới này?



Diệp Quân đang muốn nói, Chu Lũng bỗng nhiên nói: “Người đâu!”



Lời vừa dứt, bốn tên cường giả mặc áo giáp cách đó không xa đột nhiên xông vào.





Chu Lũng nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: “Không ngờ ngươi lại lại tự chui đầu vào lưới, đây là công lao từ trên trời rơi xuống! Bắt lại!”



Một bên, Long Trần nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành: “Nhà họ Long ta sẵn lòng trợ giúp Chu đại nhân.”



Vừa nói, ông ta vừa tự mình tiến lên một bước, một luồng khí tức cường đại quét về phía Diệp Quân.



Mà lúc này, Chu Phạn đột nhiên chậm rãi nâng tay lên, sau đó nhẹ nhàng đè, chỉ đè như vậy, bốn tên thị vệ Đại Chu bị áp chế tại chỗ.







Thấy cảnh này, Chu Lũng và Long Trần đều hơi ngẩn ra.



Chu Lũng nhìn về phía Chu Phạn, thấy trên người Chu Phạn có một cỗ uy thế vô hình, Chu Lũng hơi giật mình sau đó nói: “Nhìn lầm rồi.”



Chu Phạn nhìn chằm chằm Chu Lũng: “Cấp trên của ngươi là ai?”



Chu Lũng cười lên: “Nói ra sợ ngươi sẽ giật mình.”



Tiểu Tháp: “…”



Diệp Quân bật cười.



Sắc mặt Chu Phạn dần lạnh như băng.



Chu Lũng đột nhiên tiến lên một bước, ông ta vừa bước một bước, một luồng khí thế cường đại lao về phía Chu Phạn, nhưng còn chưa đến gần Chu Phạn, luồng sức mạnh cường đại đó đã biến mất.



Chu Lũng nhìn thấy cảnh này hơi giật mình, sau đó vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, liếc nhìn Diệp Quân, cười nhạt nói: “Khó trách ngươi dám tự chui đầu vào lưới, thì ra là tìm được người giúp đỡ.”



Diệp Quân khẽ gật đầu, cười nói: “Muội ấy chính là đồng bọn của ta.”



Chu Phạn nhìn Diệp Quân, đầy mê hoặc.



Chu Lũng lúc này cũng thu lại vẻ khinh thường, ông ta mở lòng bàn tay ra, bóp nát một lá bùa.



Gọi người!



Chu Phạn không hề ngăn cản, mà nhìn về phía Long Đại đáng thương, cười nói: “Đây chính là đệ tử mới của huynh sao?”



Diệp Quân khẽ gật đầu: “May có muội trợ giúp, nếu không ngay cả bánh bao ta cũng không ăn được rồi.”



Vừa nói, hắn vừa vẫy tay về phía Long Đại: “Tới đây.”



Long Đại lau nước mắt trên mặt, sau đó đi tới trước mặt Diệp Quân và Chu Phạn, ấm ức nói: “Sư phụ.”



Diệp Quân gật đầu: “Đây là sư mẫu của ngươi.”



Long Đại nhìn về phía Chu Phạn, thấy dung nhan tuyệt thế của Chu Phạn, cô ta không khỏi kinh ngạc nói: “Sư mẫu, người thật đẹp”.



Chu Phạn nghe vậy trong lòng vui mừng, cô ta chủ động nắm tay Long Đại, cười nói: “Ngươi cũng rất đẹp.”





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.