Chương trước
Chương sau
Long Trần nổi giận nói: “Láo xược!”





Vừa nói, một luồng khí thế đáng sợ lập tức bao trùm Long Vân: “Ngươi muốn làm phản sao?”



Long Vân bị luồng khí thế này đè ép không thể thở nổi, nhưng ánh mắt ông ta vẫn kiên định khác thường: “Lão tổ, Đại Nhi là con gái của ta, ta không cho phép bất kỳ ai làm hại đến con bé.”



“Láo xược!”



Long Trần gào lên giận dữ, luồng uy áp mạnh mẽ trong người ông ta dâng trào, sau đó lập tức đè ép Long Vân quỳ xuống đất, nhưng Long Vân vẫn không chịu khuất phục, ông ta ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm Long Trần: “Lão tổ, nếu muốn nhà họ Trần và Đại Chu bớt giận, người có thể dùng mạng sống của ta, xin lão tổ hãy bỏ qua cho Đại Nhi.”





Long Trần giận dữ nói: “Cái mạng đó của ngươi vô dụng, Long Đại, cô ta đắc tội nhà họ Trần và Đại Chu vì một người không có quan hệ gì, loại người ngu ngốc thế này ngươi còn bảo vệ làm cái gì? Ngươi không giết thì để ông già này giết!”



Một luồng khí thế đáng sợ bên trong cơ thể Long Vân đột nhiên bùng phát, sau đó, ông ta đứng dậy nhìn chằm chằm vào Long Trần: “Lão tổ, ta là cha của Đại Nhi, ai dám đụng tới Đại Nhi, ta liều mạng với kẻ đó!”



“Phản rồi!”







Long Trần thốt lên đầy giận dữ, tát Long Vân một cái thật mạnh.



Long Vân chọn cách chống cự, lập tức tung một quyền vào ông ta.



Một tiếng nổ vang lên, Long Vân lập tức bị đánh bay ra ngoài, cuối cùng đập mạnh vào cửa, miệng ông ta phun ra đầy máu tươi, không chỉ thế, cánh tay phải của ông ta cũng bị chém đứt.



Hoàn toàn không thể làm được gì!



Ở bên trong đại điện, một đám cường giả nhà họ Long trố mắt nhìn nhau, không dám nói câu gì.



Mặc dù Long Vân là tộc trưởng, nhưng Long Trần lại là lão tổ!



Long Đại vội vàng chạy đến trước mặt Long Vân, nhìn cả người Long Vân đầy máu, giọng cô ta run run: “Cha...”



Long Trần nhìn chằm chằm Long Vân đang nằm dưới đất: “Nếu ngươi muốn bảo vệ kẻ ngu ngốc đó thì ngươi chết chung với nó đi.”



Vừa nói, ông ta lập tức xuất hiện ở trước mặt Long Vân, ngay vào lúc ông ta sắp ra tay, ở cách đó không xa, có một thiếu niên dẫn theo một cô gái mặc long bào từ từ đi tới.

Người tới chính là Diệp Quân và Chu Phạn.



Khi nhìn thấy Diệp Quân, hai mắt Long Trần híp lại, tay phải cũng chậm rãi nắm chặt.



Long Đại ở một bên ngạc nhiên: “Sư phụ?”



Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Ta tới thăm cô”.



“Vâng ạ!”



Lúc này, Long Trần cách đó không xa đột nhiên cười nhạt: “Không ngờ ngươi lại dám tự chui đầu vào lưới.”



Diệp Quân nhìn Long Trần, Long Trần phóng ra khí thế cường đại, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi dám đắc tội Đại Chu, đúng là không biết sống chết.”



Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đại Chu cũng phải tuân theo Quan Huyên Pháp.”



“Nực cười!”



Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc một bộ cẩm bào sang trọng đi vào, rất giàu có.



Thấy người đàn ông trung niên, vẻ mặt Long Trần vốn đang lạnh lùng nhất thời nở nụ cười rạng rỡ, vội vàng đáp: “Chu Lũng đại nhân, ông tới rồi.”



Đại Chu!





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.