Ăn xong, Chúc Đào lau miệng, sau đó nhìn Diệp Quân: “Diệp đệ, những gì đám người kia nói là thật sao? Thế giới này của chúng ta sắp bị hủy diệt”.
Diệp Quân gật đầu: “Có lẽ là thế”.
Sắc mặt Chúc Đào và thím Khương trở nên trắng bệch.
Diệp Quân nói: “Nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta xem tình hình ra sao”.
Diệp Quân vừa quay về thư viện, Chúc Đào đi theo, Diệp Quân xoay người nhìn gã: “Đào huynh?”
Chúc Đào bỗng quỳ xuống đất.
Diệp Quân vội đỡ gã dậy: “Đào huynh, huynh làm gì thế?”
Chúc Đào lắc đầu: “Diệp đệ, ta và vợ ta đều chỉ là những người số mệnh đê hèn, bọn ta không sợ chết, chết cũng chẳng sao. Nhưng Tiểu Hạnh vẫn còn trẻ, nó không thể chết ở đây, ta… ta thực sự không còn cách nào khác, ta…”
Diệp Quân im lặng hồi lâu, sau đó bỗng lấy Thiên Huyền Lệnh mà Long Đại đưa cho hắn: “Đào huynh, huynh cầm đi”.
Chúc Đào ngơ ngác: “Đây…”
Diệp Quân nói: “Đây là Thiên Huyền Lệnh, cầm lệnh bài này đi thì có thể lên phi thuyền rời khỏi đây”.
Chúc Đào sửng sốt, sau đó lập tức khấu đầu, khóc không thành tiếng.
Một lúc sau, nhìn Chúc Đào rời đi, Diệp Quân thấp giọng thở dài.
Tiểu Tháp nói: “Sao thế?”
Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Ta chỉ là hơi cảm khái, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308867/chuong-4904.html