Ngay lúc này, phía xa bỗng vang lên tiếng bước chân rất khẽ.
Chúc Hạnh Nhiễm híp mắt lại, tay phải đã sờ đến thanh bảo kiếm trên thắt lưng.
Ngay lúc này tiếng bước chân ở đằng xa bỗng tăng tốc.
Diệp Quân nhíu mày.
Chúc Hạnh Nhiễm bỗng lao ra như một mũi tên, cùng lúc đó một tia kiếm quang lóe lên trong đêm tối.
“A!”
Cách đó không xa vang lên tiếng hét thảm thiết.
Lúc này Chúc Hạnh Nhiễm đã về lại bên cạnh Diệp Quân: “Đi thôi”.
Nói rồi cô ta chạy về phía đằng xa.
Diệp Quân vội đi theo.
Phía sau hai người bỗng vang lên rất nhiều tiếng bước chân.
Nghe thấy tiếng bước chân, sắc mặt Diệp Quân sa sầm, rốt cuộc là sao đây?
Diệp Quân điên cuồng chạy theo Chúc Hạnh Nhiễm, cứ thế hai người chạy gần một canh giờ, sau khi thoát khỏi ngọn núi đó, Chúc Hạnh Nhiễm mới dừng lại.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng.
Diệp Quân hơi ngờ vực nói: “Chúc cô nương, vừa rồi là gì thế?”
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân: “Cướp”.
Diệp Quân nhíu mày: “Cướp?”
Chúc Hạnh Nhiễm không giải thích gì thêm, tiếp tục lên đường.
Diệp Quân cạn lời, sau đó vội vàng đi theo.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ, trên đường đi Chúc Hạnh Nhiễm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308845/chuong-4882.html