Nói rồi cô ta vùng ra khỏi tay thím Khương, xoay người bỏ đi.
Thím Khương hoảng hốt.
Lúc này Chúc Đào bỗng nói: “Con bé này, đợi đã…”
Thấy Chúc Hạnh Nhiễm không có ý định dừng lại, Chúc Đào vội kéo Diệp Quân tới, gã do dự rồi thấp giọng nói: “Con gái, tiểu đệ này muốn đến thành An Nam, con… cho hắn đi nhờ nhé”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Làm phiền rồi”.
Chúc Hạnh Nhiễm im lặng một lúc rồi nói: “Đi thôi”.
Nói rồi cô ta đi về phía đằng xa.
Diệp Quân quay đầu nhìn Chúc Đào, cười nói: “Đào huynh, thím Khương, qua khoảng thời gian nữa ta sẽ về thăm các ngươi”.
Chúc Đào cười nói: “Được”.
Thím Khương nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Thím Khương và Chúc Đào cứ thế nhìn Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm cho đến khi thấy hai người biến mất ở cuối đường, mới lưu luyến nhìn đi chỗ khác rồi quay người rời đi.
Chúc Đào vô thức đút tay vào túi, ngay sau đó gã sửng sốt, sau đó lấy hai viên linh tinh ra, nhìn hai viên linh tinh trong tay, gã sửng sốt: “Cái này…”
Thím Khương cũng nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực.
Vì họ đã đưa hết tất cả linh tinh cho Chúc Hạnh Nhiễm rồi.
“Ôi trời!”
Chúc Đào bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308842/chuong-4879.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.