Chương trước
Chương sau
Người phụ nữ nhìn cậu bé, không nói gì.





Khi chiếc hộp bánh quy rơi xuống, lập tức gây ra trận náo loạn, vì đó là một hộp bánh quy nguyên vẹn.



Mấy chục người nhào đến tranh hộp bánh quy nguyên vẹn đó, có vài người trong đó đã bị vỡ đầu chảy máu.



Trên phi thuyền, cậu bé phấn khích nói: “Tỷ ơi, họ thế mà lại đánh nhau vì một hộp bánh quy, đúng là ngu ngốc”.





Người phụ nữ nhìn đám người còn đang tranh giành bên dưới, không nói gì.



Cậu bé có vẻ cảm thấy vui nên lấy một hộp thịt nướng khác ra rồi ném xuống, hộp thịt nướng còn nguyên vẹn lập tức gây ra trận náo động lớn hơn, hàng trăm người điên cuồng tranh giành nó, khắp nơi đều là tiền than khóc, la hét.



Nhìn thấy cảnh này, cậu bé trên phi thuyền liên tục vỗ tay: “Vui quá, vui thật đấy”.







Người phụ nữ nhìn đám người đánh nhau vì một hộp thịt nướng, mặt không cảm xúc.



Cậu bé bỗng nói: “Tỷ, trong sách nói chúng ta từng rời khỏi tinh cầu này à?”



Người phụ nữ gật đầu.



Cậu bé tò mò: “Vậy tại sao không dẫn theo những người bên dưới đó?”



Người phụ nữ nắm lấy tay cậu bé nói: “Nguyên Thiên, đệ hãy nhớ bất cứ lúc nào cũng phải có giá trị của riêng mình, vì chỉ có như vậy đệ mới có thể sống tốt hơn. Những người bên dưới từng là người ở dưới tầng đáy của lục địa này, cũng là người nghèo, mà người nghèo thì không có giá trị nên họ bị bỏ rơi, đệ hiểu không?”



Cậu bé chớp mắt, sau đó cong môi cười: “Ta hiểu rồi, những người chẳng có thịt để ăn đều không có tác dụng với chúng ta”.



Cô ta không nói gì, chỉ kéo cậu bé tên Nguyên Thiên xoay người rời đi.



Cửa phi thuyền đóng lại.



Ở bên dưới, rất nhiều người còn đang điên cuồng giành giật hộp bánh quy và thịt nướng đó.



Lúc Diệp Quân mở mắt ra thì đã ở trong một căn nhà đất đơn sơ.



“Diệp đệ, ngươi tỉnh rồi à?”



Lúc này bên tai Diệp Quân vang lên giọng nói của Chúc Đào.



Diệp Quân quay đầu lại nhìn, Chúc Đào bước đến, Diệp Quân đang định nói gì thì Chúc Đào vội nói: “Ngươi đừng động đậy, vết thương của ngươi vẫn chưa lành”.



Diệp Quân cúi đầu xuống nhìn, vết thương trên đùi và ngực mình đã được băng bó.



Diệp Quân nhìn Chúc Đào, nghiêm túc nói: “Đào huynh, cảm ơn nhiều”.



Chúc Đào cong môi: “Đừng khách sáo, thật ra cũng là do ngươi mạng lớn, vết thương không bị nhiễm trùng, nếu không ta đây cũng chỉ đành kéo ngươi đến bãi an táng”.



Diệp Quân muốn nói gì đó nhưng lúc này bụng hắn bỗng kêu lên.





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.