Chương trước
Chương sau


Vua của khu vực Thần Hư?



Diệp Quân bật cười: “Phạn cô nương, cô đang vẽ một cái bánh thật ngon cho ta đấy”.



Hắn nhìn ngai vàng bên dưới, cười nói: “Ngai vàng của vương triều Thần Hư cũng thoải mái thật”.



Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ngươi có thể ngồi mãi trên đó”.





Diệp Quân nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế, nụ cười dần biến mất: “Phạn cô nương, cô đang xúc phạm chỉ số thông minh của ta hay đang xúc phạm chỉ số thông minh của cô vậy? Làm vua của khu vực Thần Hư? Tại sao cô không nói làm cha cô luôn đi?”



Phạn Chiêu Đế híp mắt, một luồng uy lực vô hình lập tức bao phủ lấy Diệp Quân, gần như cùng lúc đó kiếm của Diệp Quân bỗng rút ra khỏi vỏ.



Kiếm Trật Tự!







Thế nhưng kiếm Trật Tự của hắn dừng lại cách giữa trán Phạn Chiêu Đế nửa tấc Phạn Chiêu Đế kẹp thanh kiếm vào giữa hai ngón tay.



Phạn Chiêu Đế giơ tay trái lên, sau đó nhẹ nhàng đè xuống.



Ầm!



Một luồng uy lực bao trùm lấy Diệp Quân, uy lực này nặng như hàng triệu ngọn núi lập tức khiến Diệp Quân cảm thấy ngạt thở, cả người suýt nữa bò xuống dưới.



Lúc này kiếm ý Trật Tự cũng bị áp chế.



Phạn Chiêu Đế bỗng rụt tay trái lại, uy lực trên người Diệp Quân lập tức rút đi như thủy triều.



Phạn Chiêu Đế cười nói: “Diệp công tử, ngươi là người có trí thức, nói chuyện phải văn minh, người văn minh mới có thể có thể diện”.



Diệp Quân cười nói: “Phạn cô nương, ta không biết giữa cô và Tịnh tông chủ ai mạnh hơn, nhưng trong lòng ta, ta cảm thấy các cô ngang hàng với nhau. Mặc dù ta từng bị thế lực do Tịnh tông chủ tạo ra đuổi giết, trước giờ vẫn luôn là kẻ thù với cô ta, nhưng ta luôn rất tôn trọng cô ta, vì trong lòng ta, mọi người có thể chiến đấu mà không phân biệt đúng sai vì lý tưởng khác nhau.



Còn cô, những gì cô làm khiến ta khó có thể tôn trọng và ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với cô. Hơn nữa, ta đi theo cô đến đây, cô cũng chẳng có chút thành ý nào, có chăng chỉ toàn là tính kế. Giống như cô đã nói, để ta trở thành vua Thần Hư, cô tự sờ lại ngực mình xem bản thân cô có tin lời mình nói không?”



Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, không nói gì.



Diệp Quân nói tiếp: “Có thể thấy cô rất muốn thống nhất khu vực Thần Hư, trở thành vị vua thực sự của khu vực Thần Hư, nhưng thứ cho ta nói thẳng, đến ngay cả người ngoài như ta cũng xem thường người như cô, chứ đừng nói đến những thế lực đã từng tồn tại ở khu vực Thần Hư”.



Ánh mắt Phạn Chiêu Đế dần trở nên lạnh lùng: “Ta không cần ngươi coi trọng ta, hơn nữa ngươi cũng không có tư cách khinh thường ta, ngươi có thể đi đến được ngày hôm nay chẳng qua là dựa vào người nhà của ngươi thôi. Không có gia tộc ngươi, ngươi nghĩ ngươi có thể đi đến đây sao?”



Diệp Quân cười nói: “Ta chưa bao giờ nói ta không dựa vào gia tộc mới có được như bây giờ cả, vậy ta có cách gì? Được sinh ra là điều ta có thể quyết định sao? Cô có bản lĩnh nói cha ta, bảo ông ấy đừng sinh ta ra đi”.



Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân: “Đến tháng à?”



Diệp Quân cười nói: “Phạn cô nương, nếu chúng ta đều coi thường nhau thế rồi thì như thế này nhé, cô tha cho Nhất Niệm và Dĩ An, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, được không?”



Phạn Chiêu Đế bỗng mỉm cười nói: “Ngươi mơ đẹp thế”.






























Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Diệp công tử, chúng ta tuyệt đối không cần phải ăn miếng trả miếng như vậy, vì hiện tại giữa chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác với nhau. Hơn nữa, bây giờ Đa Nguyên Đạo Đế và Quang Âm Đạo Điện đã đi đến tộc Thiết Thần, mục đích của họ là đối phó với ngươi. Thứ cho ta nói thẳng, với thực lực cá nhân hiện tại của ngươi, ngươi không thể đánh lại ai trong ba bên cả, huống chi bây giờ họ lại hợp sức với nhau”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.