Chương trước
Chương sau
Diệp Quân nhìn cách đó không xa, nơi đó có một tòa vương cung, toàn bộ vương cung màu đỏ sậm hệt như ngọn lửa đang bùng cháy, hai bên trước vương cung đều có mười cường giả mặc chiến giáp màu đỏ sậm, khí tức của họ đều rất mạnh.





Phạn Chiêu Đế cười nói: “Đây là đoàn kỵ sĩ Ám Diệm của vương triều Thần Hư bọn ta, thế nào?”



Diệp Quân nhìn hai mươi kỵ sĩ Ám Diệm đó, sau đó nói: “Rất mạnh”.





Phạn Chiêu Đế cười nói: “Đó là đương nhiên, muốn trở thành kỵ sĩ Ám Diệm thì thấp nhất phải là người Nghịch Pháp”.



Khi hai người đi đến trước cửa đại điện vương cung, hai mươi kỵ sĩ Ám Diệm bỗng đồng loạt quỳ một gối xuống, tay phải đặt lên ngực trái, cung kính nói: “Chào bệ hạ”.







Phạn Chiêu Đế không nói gì, dẫn Diệp Quân đi về phía vương điện. Sau khi vào cổng, Diệp Quân nhận ra vương điện rất rộng lớn, giống như một thành phố nhỏ, chẳng qua có vẻ rất vắng lặng.



Phạn Chiêu Đế dẫn Diệp Quân đi về phía một đại điện ở phía xa, có hai người phụ nữ đứng hai bên trái phải ở lối vào đại điện, hai người phụ nữ này trông giống hệt nhau, đều mặc trường bào màu tím có phù văn, tay cầm một cây pháp trượng



Nhìn thấy Phạn Chiên Đế, hai người phụ nữ cúi người xuống chào.



Khi bước vào đại điện, Diệp Quân nhìn hai người phụ nữ, hai người này không có khí tức, hệt như không hề tồn tại.



Sau khi vào đại điện, Diệp Quân phát hiện đại điện rất trống trải, trong đại điện có gần cả trăm cột đá, mỗi cột đều phải có tận mười mấy người ôm mới được, trên những cột đá này đều khắc những người khổng lồ tay cầm rìu, đầy cảm giác áp bức.



Phạn Chiêu Đế nhìn những người khổng lồ đó, cười nói: “Đây đều là những Cự Nhân Thiên Nhung, từng là một trong những thủ vệ mạnh nhất của đế quốc Thần Hư bọn ta. Sau đó, khi nội loạn ở đế quốc Thần Hư xảy ra, họ độc lập tách ra, bây giờ sống trên cao nguyên Cự Nhân ở phía bắc, hiện giờ người mạnh nhất trong tộc của họ là tộc trưởng, bên dưới còn có ba vị chiến tướng Thiên Nhung, đều là đỉnh cao của cảnh giới Mệnh Pháp, vì thể chất đặc biệt nên sức chiến đấu của họ mạnh hơn cảnh giới Mệnh Pháp rất nhiều”.



Nói đến đây, cô ta như nghĩ đến điều gì, lại nói: “Hai cô gái mà ngươi vừa nhìn thấy ở bên ngoài đều đến từ học viện Thần Pháp, học viện Thần Pháp từng được gọi là viện Thần Pháp Cung Đình, là học viện của riêng vương triều Thần Hư, các Thần Pháp Sư bên trong chỉ trung thành với vương triều Thần Hư, sau đó họ cũng trở nên độc lập do nội loạn, viện trưởng của họ tên là Thần Tinh Nguyệt, tài năng cực kỳ yêu nghiệt, đã sáng tạo ra một thần pháp hoàn toàn mới, dưới trướng của bà ta còn có bốn Pháp Thần lớn, đều là cường giả đỉnh cao”.



Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, không nói gì.



Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Người xảy ra mâu thuẫn với ngươi là tộc Thiết Thần, tộc này giỏi về chế tạo, dĩ nhiên thực lực của họ cũng không yếu. Tộc trưởng của họ tên là Khung Chiến, trong tay ông ta nắm giữ búa Đế Vẫn - một trong ba thần khí tối cao của khu vực Thần Hư. Búa Đế Vẫn đó yếu hơn kiếm Thanh Huyên của ngươi, nhưng lại mạnh hơn kiếm Trật Tự của ngươi một chút”.



Diệp Quân nhíu mày: “Cô chắc chứ?”





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.