Chương trước
Chương sau
Một lúc sau, một loạt tiếng nổ đáng sợ vang lên, Diệp Quân và Đa Nguyên Đạo Đế liên tục lao vào nhau trong thời không chưa xác định đó, tốc độ lúc này của hai người đạt đến cực điểm, không nhìn rõ bản thể, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.





Nhất là Đa Nguyên Đạo Đế, khu vực đó đều là tàn ảnh của ông ta.



Nếu không phải nhìn thấy khu vực đó có kiếm quang xuất hiện liên tục thì không thể nhìn thấy Diệp Quân có tồn tại.



Vô Biên Chủ nhìn khu vực chiến đấu đó, hơi bất ngờ: “Lần này đúng là cậu ta đã tiến bộ rất lớn”.



Lúc này thực lực của Diệp Quân đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất so với trước.





Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Kiếm ý Trật Tự của cậu ta vẫn chưa lệnh toàn vẹn, chỉ có thể nói là ở giai đoạn sơ khai, bởi vì trật tự hiện tại của vũ trụ Quan Huyên chỉ mới vừa bắt đầu. Đến một ngày nào đó, trật tự của cậu ta sẽ hoàn thiện hoàn toàn. Sau khi vũ trụ Quan Huyên thay đổi một bộ mặt hoàn toàn mới, kiếm ý của cậu ta sẽ trở nên đáng sợ hơn”.



Vô Biên Chủ quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông sẽ cho cậu ta thời gian à?”



Chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì.



Vô Biên Chủ định hỏi lại thì chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Ông có biết tại sao giờ ta vẫn còn sống không?”







Vô Biên Chủ nhíu mày.



Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Là vì ta cho cậu ta thời gian đấy”.



Vô Biên Chủ: “…”



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân ở chiến trường đằng xa, khẽ nói: “Trừ khi cậu ta từ bỏ việc thiết lập trật tự, nếu không, ai cũng không thể không cho cậu ta thời gian… Ta cứ nghĩ lần này có thể làm cho cậu ta tự mình bỏ cuộc, nhưng không ngờ tên này lại phá kén trùng sinh… Haizz”.



Giọng nói của ông ta còn có chút bất lực.



Trận đại chiến ở phía xa vẫn còn đang tiếp diễn.



Lúc này, trận chiến giữa Diệp Quân và Đa Nguyên Đạo Đế đã trở nên mãnh liệt, khi Diệp Quân đánh một hồi thì sức mạnh của ba huyết mạch trong cơ thể hắn cũng bắt đầu rục rịch, nhất là huyết mạch phong ma.



Huyết mạch phong ma của hắn càng đánh thì càng điên cuồng.



Nhưng Diệp Quân không kích hoạt huyết mạch phong ma trong cơ thể mà ngược lại trấn áp nó, vì hắn nghĩ vẫn chưa cần thiết sử dụng đến sức mạnh huyết mạch.



Ở một bên khác, Tịnh tông chủ và Nhất Niệm cũng đang nhìn khu vực đó, vẻ mặt hai người rất bình tĩnh.



Ầm!



Ngay lúc này khu vực thời không chiến đấu đó, một sức mạnh đáng sợ bỗng nổ tung, sau đó hai bóng người lùi về sau.



Diệp Quân và Đa Nguyên Đạo Đế liên tục lùi về sau mấy vạn trượng mới dừng lại, thời không trước mặt họ đã biến thành một vực sâu thời không kỳ dị.



Diệp Quân dừng lại, sau đó hắn hít sâu một hơi, hai luồng kiếm ý không ngừng xao động như sóng triều xung quanh hắn.



Chiến đấu!



Diệp Quân rất phấn khích, đã rất lâu rồi hắn chưa được đánh một trận sảng khoái như vậy.



Sắc mặt Đa Nguyên Đạo Đế ở phía xa trở nên u ám, vì ông ta không ngờ Diệp Quân lại có thể giương cung bạt kiếm đánh với ông ta như thế.



Đây quả là một điều sỉ nhục với ông ta.



Đa Nguyên Đạo Đế bỗng bước đến trước, thời không xung quanh ông ta bỗng trở nên hư ảo.



Tịnh tông chủ ở cách đó không xa cau mày.



Lúc này Diệp Quân cũng cảm nhận được nguy hiểm, hắn biến thành tia kiếm quang rồi biến mất.































Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.