Thấy thế, nhóm Quan Huyên Vệ lập tức không dám hành động nữa, vội nhìn Diệp Quân, nếu là người khác thì đương nhiên họ không sợ, nhưng người này là Ngao Thiên Thiên, cô cũng là chủ mẫu.
Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, nắm chặt hai tay, run rẩy nói: “Thiên Thiên…”
Ngao Thiên Thiên nhìn hắn, hai mắt đỏ hoe: “Tiểu Quân, ta chưa bao giờ cầu xin huynh điều gì, lần này ta cầu xin huynh một việc này thôi, chỉ một việc này thôi, được không?”
Cô biết mình cầu xin chắc chắn sẽ bị mọi người khinh thường và ghét bỏ, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, đó là phụ thân của cô, là tộc nhân của cô, là những người thân gần gũi nhất của cô.
Diệp Quân nắm hai tay thật chặt, giọng nói run rẩy, nhưng ánh mắt lại kiên định chưa từng có: “Thiên Thiên, xin lỗi… Chuyện này ta không thể đồng ý với muội được, Phó Cát và chú bán thịt không thể chết oan uổng như vậy được… Nếu ta không đòi lại công bằng cho thì họ lại chết oan. Trước đây khi ta đến Thanh Châu khiếu nại, ta cũng từng tuyệt vọng… Bây giờ ta trở thành Viện trưởng, ta không thể để người khác cũng tuyệt vọng như thế được…”
Ngao Thiên Thiên nhìn hắn, nước mắt tuôn rơi: “Ta biết huynh rất khó xử, nhưng xin lỗi, ta không thể nhìn huynh tàn sát người tộc ta được…”
Nói xong cô ấy vung tay, một luồng khí thế khủng khiếp bao trùm toàn bộ cường giả tộc Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308742/chuong-4779.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.