Diệp Lâm lắc đầu: “Không ai uy hiếp gì cả, lần này là chúng ta không bằng người khác, chỉ thế thôi”.
Nói rồi đưa Diệp Trúc Tân về.
Để lại Việt Kỳ sửng sốt tại chỗ, sau đó vội vã trở về thư viện.
Trong Diệp phủ.
Diệp Trúc Tân tức tối hỏi: “Cha làm vậy là sao? Nhà họ Diệp không dây vào là thế nào? Cha có biết nếu không nhờ Diệp Dương thì con đã bị giết rồi không...”
Diệp Lâm lắc đầu, thấp giọng thì thầm một câu.
Làm Diệp Trúc Tân tái cả mặt, ngồi phịch xuống ghế: “Sao lại thế được?"
Diệp Lâm tỏ vẻ phức tạp: “Chúng ta không thắng được đâu con à. Trừ khi Kiếm Chủ Nhân Gian còn chịu thừa nhận chúng ta, bằng không thì không cách nào đấu lại”.
Diệp Trúc Tân hoang mang: “Sao lại như vậy hả cha?"
Diệp Lâm lắc đầu: “Đây chính là xã hội, là hiện thực”.
Diệp Trúc Tân siết chặt hai tay: “Nhưng nếu không nhờ Diệp Dương thì con đã bị giết rồi, bây giờ chúng ta rút ra thì một mình hắn biết làm thế nào?"
Diệp Lâm: “Con muốn mạo hiểm tính mạng của cả tộc thì cứ việc đi”.
Mặt Diệp Trúc Tân càng thêm trắng bệch, chỉ cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.
Kiếm tu tức tu tâm, làm sao cho tùy tâm sở dục, không thẹn với lòng. Nhưng cô ấy biết nếu cố chấp làm vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308711/chuong-4748.html