Thím Kiều cầm lại, nhìn vào gương mặt lo lắng của ông ta: “Ông yên tâm, ta sẽ không làm gì dại dột. Ta còn phải đến trước tượng của Viện trưởng, nhờ ngài ấy trả lại công bằng cho con tôi”.
Người bán thịt gật đầu: “Chúng ta cùng đi”.
Thím Kiều gật đầu.
Hai người ngồi đó một đêm.
Tờ mờ sáng hôm sau, thím Kiều mở mắt ra thì đã không thấy người bán thịt đâu.
Bà vội vàng đi ra ngoài, chỉ thấy cửa nhà bị khóa, trong ổ khóa có nhét một mảnh giấy nhăn nhúm với hai chữ: Nguy... hiểm...
Làm bà giật mình run bắn.
...
Sáng hôm ấy, người bán thịt đi tới thư vện Quan Huyên. Đương lúc ông ta sắp đến gần tượng Viện trưởng thì bị một người áo đen chặn lại, hỏi.
"Đến đây làm gì?"
Người bán thịt gom hết dũng khí, lắp bắp: “Ta... cha của... Phó Cát... Tỉ thí... gian lận... Muốn... báo oan... Viện trưởng...”
Đối phương chỉ nói: “Chờ ở đây”.
Rồi biến mất.
Một hồi sau, y xuất hiện lại, lạnh lùng nhìn người bán thịt. Ông ta sững người, rồi như cảm nhận được gì mà lần mò đến con dao mổ heo giắt bên hông. Bỗng...
Uỳnh!
Thân thể ông ta bốc cháy.
Ông ta chỉ kịp liếc nhìn tượng Viện trưởng một lần cuối rồi hóa thành tro bụi, như thể chưa từng tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308710/chuong-4747.html