Diệp Quân: “Tháp gia à, cái này mình phải so sánh bằng nhau. Ta từ chối được vì ta có thể, trước kia cũng vậy, bây giờ ta cũng có Tháp gia. Tuy tu vi bị phong ấn nhưng ta không thiếu gì từ công pháp đến tài nguyên. Nhưng Phó Cát thì sao? Y không có khả năng đó... Người sống ở tầng lớp dưới khổ lắm, ta không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên họ được. Vì họ không có những gì ta có, mà thứ ta có cũng chẳng phải do ta tự mình có được...”
Tiểu Tháp ngẫm nghĩ một hồi, đáp: “Khá”.
Diệp Quân cười cười.
Tiểu Tháp lại nói: “Ngươi làm ta nghĩ tới chuyên gia”.
Diệp Quân hỏi lại: “Chuyên gia?"
Tiểu Tháp: “Ừ, một số người như thế sống trên cao mãi thành quen, hoàn toàn tách biệt khỏi những tầng lớp khác. Có người hỏi làm sao để tăng thu nhập cho người nghèo, hắn trả lời cho thuê nhà dư trong nhà để lấy tiền thế chấp”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp: “Người như vậy một là xấu hai là ngu, hoặc cũng có thể là chưa bao giờ biết nghèo là gì, trong tư tưởng luôn cho rằng người nghèo ít nhất cũng có vài ba căn nhà”.
Diệp Quân thì thầm: “Xem như một lời cảnh tỉnh cho ta”.
Bởi vì bản thân hắn cũng chưa chịu gian khổ gì.
Ba đời trôi qua, người khổ nhất là ông nội.
Tiểu Tháp bỗng động viên: “Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308676/chuong-4713.html