Dương Dĩ An tiếp tục tiến về phía trước, con đường núi càng trở nên nguy hiểm, cuối cùng mắt của Dương Dĩ An sáng lên, vội vàng chạy đến một nơi cách đó không xa, nhưng cô bé lại không cẩn thận vấp phải một cành cây, ngã sõng soài, cũng may không có chuyện gì, cô bé nhanh chóng đứng dậy bước nhanh, sau đó nhanh chân bước đến trước một cái cây, nơi đó có một cây linh thảo không lớn, chỉ lớn bằng ngón cái, chính là Hàn Yên Thảo.
Dương Dĩ An nở một nụ cười rạng rỡ, cô bé cẩn thận đào cây linh thảo đó lên, sau đó bọc lại rồi đặt vào túi vải đeo quanh thắt lưng.
Cô bé tiếp tục đi về phía trước, cô bé cũng khá may mắn, đi một lúc lại gặp được hai cây Hàn Yên Thảo.
Hai tiếng sau, Dương Dĩ An đi đến trên một tảng đá lớn, cô bé đưa mắt nhìn sang, phía xa là rừng trúc, sương mây.
Tận cuối đó, một đỉnh núi đơn độc đứng sừng sững như một thanh kiếm.
Dương Dĩ An lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục đi về phía trước, trên đường đi ngoài Hàn Yên Thảo, cô bé cũng đào được các linh thảo khác.
Cứ thế đến lúc trời sắp tối, cuối cùng cô bé đã đào được mười cây Hàn Yên Thảo và một ít thảo dược linh tinh.
Dương Dĩ An ngẩng đầu lên nhìn trời, sau đó vội vàng xoay người quay về.
Mặc dù cô bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308659/chuong-4696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.