Diệp Quân lắng nghe một hồi, cảm thấy cô gái này giảng bài rất tốt, rất phù hợp cho các kiếm tu trẻ tuổi.
Bỗng Ngu Ngưng nhìn xuống, nói: “Thả kiếm ý ra”.
Kiếm ý.
Các kiếm tu nghe vậy thì thả ra.
Kiếm ý và khí tức kiếm đạo của An Mộc Cẩn là mạnh nhất, đã lên tới Kiếm Hoàng.
Nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Diệp Quân thì không có kiếm ý.
Thật ra thì chỉ cần hắn muốn là có thể gọi nó, nhưng Kiếm Ý Vô Địch lại đặc biệt, e rằng sẽ gây phiền phức.
Ngu Ngưng quan sát kiếm ý của An Mộc Cẩn một cái rồi nhìn sang người khác, gọi: “An Mộc Cẩn, Phó Cát, bước khỏi hàng”.
An Mộc Cẩn làm theo.
Người còn lại là một thiếu niên ngồi ở cuối. Cậu ta tầm mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng gầy gò, mặt hơi tái nhợt vì lo lắng.
Ngu Ngưng nói: “Thả kiếm ý ra”.
An Mộc Cẩn làm theo. Kiếm ý khí thế bừng bừng, vừa xuất hiện đã áp đảo bốn phía như một đế vương.
Phó Cát chần chừ một hồi rồi cũng thả ra. Nhưng kiếm ý của cậu ta vừa xuất hiện đã rụt về lại cơ thể như sợ chạm phải kiếm ý của An Mộc Cẩn.
"Ha ha ha!"
Các kiếm tu khác cười bò.
Phó Cát lại càng sợ sệt hơn, cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308651/chuong-4688.html