Chương trước
Chương sau
Trước khi đến đây, hắn đã điều tra về Kiếm Tông Thanh Châu, tổng viện của Kiếm Tông có quy định mỗi phân viện đều phải xây dựng một tòa tháp như vậy, mục đích là để tránh việc khảo sát của Kiếm Tông có gì mờ ám, bỏ lỡ nhân tài yêu nghiệt thật sự.





Nói một cách đơn giản, chỉ cần vượt qua bài kiểm tra của Kiếm Tháp này, ngươi có thể bỏ qua tất cả các quy tắc tiến thẳng vào Kiếm Tông.



Điều đáng nói là Kiếm Tháp này được nối với Kiếm Tháp ở Vạn Châu, nói cách khác nếu thể hiện xuất sắc trong bài kiểm tra, rất có thể sẽ gây ra chấn động ở Vạn Châu.



Dĩ nhiên chuyện này cực kỳ ít.



Cho đến nay cũng chỉ xuất hiện hai lần, lần đầu tiên là Diệp Trúc Tân đến từ Thanh Châu, lần thứ hai là một yêu nghiệt tuyệt thế đến từ Nam Châu cách đây không lâu.





Có không ít người ở trước Kiếm Tháp, khoảng mấy chục người.



Nhìn thấy nhiều người như vậy, Diệp Quân hơi bất ngờ, nhiều người cảm thấy khảo sát không công bằng thế sao?



Diệp Quân thành thật xếp hàng, còn Dương Dĩ An đứng ở một bên, cô bé cũng không biết Diệp Quân định làm gì, dù sao cứ đi theo hắn là được.







Đúng lúc này, một người đàn ông dẫn đầu tiến vào trong tòa tháp cao, vừa đi vào trong, ngay sau đó đã bay ra ngoài.



Một cánh tay đã biến mất.



Thấy thế những người xếp hàng đó đều rất ngạc nhiên.



Người đàn ông đó nằm dưới đất không những kêu gào, máu chảy liên tục.



Lúc này có đệ tử Kiếm Tông đến, sau đó đưa gã đi chữa trị.



Những người xếp hàng nhìn nhau, ngay sau đó mọi người đều tản đi, chỉ còn lại Diệp Quân.



Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, đi về phía Kiếm Tháp đó, lúc hắn chuẩn bị đi vào Kiếm Tháp, một ông lão ở bên cạnh đột nhiên nói: “Ngươi chắc chắn muốn vào chứ?”



Diệp Quân quay đầu lại nhìn, một ông lão đang nhìn hắn.



Diệp Quân gật đầu.



Ông lão nhìn chằm chằm hắn: “Ngày nào cũng có người khảo sát thất bại đến đây, vì hắn cho rằng bản thân mình có thực lực, là Kiếm Tông đánh giá không công bằng, có gì đó mờ ám bên trong, thế nhưng những người có suy nghĩ này đa phần không chết cũng tàn phế”.



Diệp Quân mỉm cười: “Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở, nhưng ta vẫn muốn thử”.



Ông lão nhìn Diệp Quân một lúc, gật đầu: “Được”.



Diệp Quân mỉm cười, sau đó đi vào Kiếm Tháp.



Ông lão lắc đầu, thở dài.



Ngày nào ông ta cũng khuyên can rất nhiều người, nhưng không ai nghe cả, ông ta cũng đã thuyết phục người vừa bị đánh văng ra ngoài đó, thế nhưng đối phương không nghe, cũng may là người đó chạy nhanh, nếu không không đơn giản chỉ bị đứt một cánh tay đâu.



Ông ta không ngờ người trước mặt này lại còn muốn đi, hơn nữa người này chỉ có thân xác cấp chín.



Thế chẳng phải muốn tìm đường chết sao?



Nhưng ngay sau đó ông ta nhíu mày, xoay người nhìn Kiếm Tháp đó, mặt đầy vẻ ngờ vực.



Vì Diệp Quân đi vào một lúc rồi mà vẫn chưa ra.





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.