Nhưng hắn cũng biết nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Nếu để mặc nội bộ thư viện tiếp tục mục nát như vậy thì chẳng bao lâu nữa khi mọi người nhìn thấy bức tượng của mình không phải là hành lễ mà là bỏ mặc.
Gánh nặng đường xa.
Diệp Quân dẫn Dương Dĩ An lên đỉnh núi, đi được một lúc, Dương Dĩ An cảm thấy hơi mệt, dù sao cô bé cũng không phải là người tu luyện.
Diệp Quân cười nói: “Ta cõng muội”.
Nói rồi hắn cõng Dương Dĩ An, sau đó tiếp tục đi lên phía trên.
Lúc đến giữa sườn núi, từ nơi này nhìn xuống, tầm mắt mở rộng nhìn đến tận chân trời.
Dương Dĩ An khẽ nói: “Nghe nói kiếm tu có thể ngự kiếm bay đi, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Dương Dĩ An nói: “Đợi sau khi huynh trở thành kiếm tu, huynh dẫn ta ngự kiếm, được không?”
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Dương Dĩ An nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Ừ”.
Chẳng mấy chốc Diệp Quân đã đến tầng mây, tầng mây khá dày như bông, Dương Dĩ An cực kỳ phấn khích và tò mò.
Diệp Quân tiếp tục đi lên, ước chừng nửa giờ sau, hắn xuyên qua biển mây đi đến đỉnh núi, đập vào là một cánh cửa núi cực kỳ hung vĩ, cánh cổng núi được hai cột đá cực lớn chống đỡ, hai cột đá đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308637/chuong-4674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.