“Huynh đài mạnh miệng quá đấy!”
Vào lúc này, một giọng nói từ bên cạnh truyền đến.
Diệp Quân quay đầu nhìn lại, ở cách đó không xa, có một thanh niên đang bước đến, người đó mặc đồ trắng, vẻ ngoài trang nghiêm, khí thế hiên ngang, không hề tầm thường.
Sau lưng thanh niên đó còn có một ông lão mặc đồ đen, dáng người ông lão gầy gò mảnh khảnh, vẻ mặt u ám như làn nước, trông có vẻ hơi lạnh lùng.
Nhìn thấy người đàn ông này, hai mắt của Diệp Quân chợt sáng bừng.
Có cơm tối rồi!
Thanh niên áo trắng cười nói: “Huynh vừa nói: thần quỷ thấy huynh cũng phải dập đầu, câu nói này quả thực bá đạo, nhưng...”
Diệp Quân cười ha hả: “Ta chỉ đang khoác lác với muội muội của ta chút thôi, không ngờ vị huynh đài đây lại nghe thấy, để huynh đài cười chê rồi”.
Thanh niên áo trắng nhìn Diệp Quân ở bên cạnh Dương Dĩ An, cười nói: “Thì ra là thế”.
Diệp Quân cười nói: “Huynh đài cũng đi đến Kiếm Tông à?”
Thanh niên áo trắng gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng vậy, người xưa có câu có duyên mới gặp được nhau, hay là chúng ta uống vài ly nhé?”
Thanh niên áo trắng ngẩn người, rõ ràng là hơi ngạc nhiên, nhưng y không tiện từ chối, lập tức gật đầu: “Được”.
Khuôn mặt Diệp Quân nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308634/chuong-4671.html