Hai mắt Diệp Quân trợn to: “Hai viên linh tinh? Không phải là năm mươi viên bạc sao?”
Trước khi đến đây, hắn đã hỏi thăm thành Thanh Châu, mua một con ngựa chỉ cần năm mươi viên bạc.
Tên quản sự bình tĩnh nói: “Ở đâu có ngựa năm mươi viên bạc thì đến đó mua, ở đây không có”.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại: “Các ngươi xấu xa quá rồi đấy”.
Quản sự khẽ cau mày: “Chẳng lẽ không phải do ngươi quá nghèo sao?”
Diệp Quân "...”
Tên quản sự xua tay, không nhịn được nói: “Không mua thì đi nhanh lên, đừng quấy rầy bọn ta làm ăn”.
Diệp Quân yên lặng.
Hai viên linh tinh.
Hắn bây giờ chỉ còn hai viên linh tinh, nếu dùng để mua ngựa, sau này ăn cái gì? Mẹ kiếp.
Hắn không ngờ rằng, một con ngựa đi từ đây đến thành Thanh Châu lại đắt như vậy, quá đáng thật.
Nhưng hắn vẫn cắn răng mua.
Không còn cách nào khác, từ đây đến Kiếm Tông nếu không cưỡi ngựa, thì sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Cùng lắm thì sau khi đến Kiếm Tông sẽ giết ngựa để ăn thịt.
Cứ như vậy, Diệp Quân giao ra hai viên linh tinh còn sót lại trong người, sau đó dắt con ngựa màu nâu ra khỏi quán, sau khi đi ra ngoài, Diệp Quân không kiềm chế được tức giận nói: "Đúng là ăn cướp! Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308633/chuong-4670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.