Cô bé nhìn vào trong sách, khẽ gật đầu: “Hóa ra là có ý nghĩa này…”, Diệp Quân bỗng nói: “Ta phải đi rồi”.
Cô bé nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó nói: “Vẫn còn sớm mà”, Diệp Quân mỉm cười nói: “Ý ta là ta sắp phải rời khỏi nơi này rồi”.
Cô bé sửng sốt.
Diệp Quân khẽ nói: “Chẳng phải ta từng nói với muội rồi sao? Ta phải đến Kiếm Tông, ta muốn trở thành kiếm tu”.
Cô bé cúi đầu xuống: “Ồ”.
Diệp Quân nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Muội có muốn đi với ta không?”
Cô bé ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Muội có muốn đi với ta không? Nhưng ta phải nói trước, số tiền ta tiết kiệm được chỉ đủ cho chúng ta đến Kiếm Tông bằng trận pháp dịch chuyển, đến đó rồi ta cũng không biết sẽ như thế nào, nhưng ta có thể đảm bảo, nếu ta có đồ ăn thì muội cũng sẽ có”.
Cô bé nhìn hắn một lúc lâu, cô bé bỗng đứng dậy chạy ra ngoài.
Diệp Quân sửng sốt: “Tháp gia, cô bé có ý gì thế?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Chắc là cô bé sợ”.
Diệp Quân khó hiểu: “Sợ cái gì?”
Tiểu Tháp nói: “Mấy năm nay cô bé đều một mình sống ở tầng thấp nhất của thế giới này, có việc tàn ác nào mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308630/chuong-4667.html