Chương trước
Chương sau
Diệp Quân dịu giọng nói: “Không sao, vừa lúc ta từng đọc một ít sách, còn nhớ được đại khái, sau này ta sẽ chép lại cho muội, nếu muội không biết, cũng có thể hỏi ta, cứ mỗi tối ta đều có thể dạy cho muội”.





Cô bé hơi khó tin, run giọng nói: “Thật sao?”



Diệp Quân gật đầu: “Thật”.



Cô bé nở nụ cười động lòng người: “Ừ”.



Diệp Quân khẽ nói: “Nhưng muội phải đồng ý một yêu cầu của ta, sau này không được phép cướp hay trộm cắp bất cứ thứ gì, được không?”



Cô bé nhìn hắn, không nói gì.



Diệp Quân dịu giọng nói: “Vì như thế rất nguy hiểm, có biết không?”





Cô bé hơi cúi đầu xuống: “Ta còn quá nhỏ, làm gì họ cũng không cần”.



Diệp Quân mỉm cười nói: “Không sao, bây giờ chẳng phải ta có thể kiếm tiền rồi sao? Sau này ta có đồ ăn thì muội cũng có, thế nào?”



Cô bé nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lúc sau cô bé bỗng lắc đầu: “Ta không”.



Nói rồi cô bé ôm cuốn sách chạy ra ngoài.







Diệp Quân sửng sốt.



Lúc hắn ra khỏi ngôi miếu cũ kỹ, cô bé đã chạy mất dạng.



Diệp Quân sửng sốt, hồi lâu cũng không nói gì.



Diệp Quân quay lại Diệp phủ, tiếp tục làm việc.



Sau đó buổi tối nào hắn cũng đến ngôi miếu cũ đó, nhưng tiếc là đã mấy ngày rồi hắn không thể gặp được cô bé.



Nhưng hắn không bỏ cuộc.



Cuối cùng đến ngày thứ năm, hắn cũng đợi được cô bé.



Cô bé bước vào ngôi miếu, lúc nhìn thấy Diệp Quân còn hơi sửng sốt.



Diệp Quân cười nói: “Muội đến rồi”.



Cô bé nhìn Diệp Quân, không nói gì nhưng cũng không rời đi.



Diệp Quân lấy một túi giấy ra, đựng một ít đồ ăn bên trong, hắn cười nói: “Đồ ăn ở Diệp phủ rất rẻ, ta mua một ít, chúng ta cùng ăn”.



Im lặng một lúc, cô bé cúi đầu đi đến trước mặt Diệp Quân, cô bé lấy một cái bánh bao trong túi ra rồi đưa cho Diệp Quân, sau đó cứ thế nhìn Diệp Quân.



Diệp Quân mỉm cười, cũng không nói gì, nhận lấy rồi ăn.



Cô bé ngồi xuống trước mặt Diệp Quân, cô bé nhìn đồ ăn trước mặt, do dự một lúc rồi cũng bắt đầu ăn.



Cứ thế không ai nói lời nào.



Ăn xong, Diệp Quân mỉm cười nói: “Mấy ngày nay ta đã chép xong một cuốn sách cho muội rồi”.



Nói rồi hắn lấy một cuốn sách ra đưa cho cô bé.



Cô bé do dự một lúc, sau đó nhận lấy sách.



Diệp Quân cười nói: “Đã đọc xong hai cuốn lần trước chưa?”



Cô bé lắc đầu: “Có nhiều chỗ không hiểu”.



Diệp Quân cười nói: “Vậy ta dạy muội”.



Cô bé nhìn hắn, sau đó gật đầu.



Cứ thế Diệp Quân đều sẽ đến dạy cô bé đọc sách mỗi tối, thật ra khả năng học tập của cô bé không cao lắm, nhưng cũng may là cô bé rất nghiêm túc và chăm chỉ, có chỗ nào không hiểu cô bé đều sẽ hỏi Diệp Quân.



Dần dần hai người ngày càng thân nhau.



Diệp Quân cũng sẽ lén dạy cho cô bé một ít công pháp tu luyện, nhưng cô bé không biết, hơn nữa bây giờ cũng không có linh tinh, thế nên Diệp Quân cũng không nói cho cô bé biết, cứ để cô bé làm quen trước, đợi sau này có chút linh tinh, cô bé có thể tự nhiên trở thành người tu luyện.



Ngoài việc dạy cô bé học và làm việc, khoảng thời gian này, hắn cũng tự tu luyện, dĩ nhiên cũng là lén tu luyện.



Hiện giờ hắn đã tu luyện thân xác đến cảnh giới thứ chín, nếu lên nữa thì là cảnh giới Tiên Thiên, mà muốn đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, hắn cần có Tiên Thiên Đan, tóm lại hắn cần linh khí, một chút linh tinh cũng không được, ít nhất phải có hai trăm viên linh tinh.



Đây chắc chắn là một số tiền rất lớn với hắn hiện tại.



Thế nên hắn chỉ đành tiếp tục tu luyện thân xác.





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.