Diệp Quân dịu giọng nói: “Không sao, vừa lúc ta từng đọc một ít sách, còn nhớ được đại khái, sau này ta sẽ chép lại cho muội, nếu muội không biết, cũng có thể hỏi ta, cứ mỗi tối ta đều có thể dạy cho muội”.
Cô bé hơi khó tin, run giọng nói: “Thật sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Thật”.
Cô bé nở nụ cười động lòng người: “Ừ”.
Diệp Quân khẽ nói: “Nhưng muội phải đồng ý một yêu cầu của ta, sau này không được phép cướp hay trộm cắp bất cứ thứ gì, được không?”
Cô bé nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân dịu giọng nói: “Vì như thế rất nguy hiểm, có biết không?”
Cô bé hơi cúi đầu xuống: “Ta còn quá nhỏ, làm gì họ cũng không cần”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Không sao, bây giờ chẳng phải ta có thể kiếm tiền rồi sao? Sau này ta có đồ ăn thì muội cũng có, thế nào?”
Cô bé nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lúc sau cô bé bỗng lắc đầu: “Ta không”.
Nói rồi cô bé ôm cuốn sách chạy ra ngoài.
Diệp Quân sửng sốt.
Lúc hắn ra khỏi ngôi miếu cũ kỹ, cô bé đã chạy mất dạng.
Diệp Quân sửng sốt, hồi lâu cũng không nói gì.
Diệp Quân quay lại Diệp phủ, tiếp tục làm việc.
Sau đó buổi tối nào hắn cũng đến ngôi miếu cũ đó, nhưng tiếc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308629/chuong-4666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.