Cô bé nhìn hắn: “Người có thể quản lý sẽ không quản đâu, vì bọn họ đều không quan tâm tới những chuyện nhỏ này, chẳng hạn như Viện chủ của thư viện, bọn họ chỉ quan tâm Thanh Châu có thể có được mấy yêu nghiệt tuyệt thế, sau đó đánh bại châu khác trong cuộc chiến ba năm một lần, giành lại danh tiếng cho Thanh Châu, kiếm được nhiều lợi ích cho Thanh Châu hơn nữa, hoặc là đến tổng viện kết giao với nhiều cường giả hơn… mà những người không thể quản lý thì lại càng không dám quản. Ai lại làm chuyện mà sẽ đắc tội nhiều người chứ?”
Diệp Quân im lặng.
Cô bé chợt hỏi: “Tại sao gia đình ngươi lại lụi bại?”
Diệp Quân sắp xếp dòng suy nghĩ: “Vì ta không phấn đấu”.
Cô bé gật đầu: “Nhìn ra rồi”.
Mặt Diệp Quân đen sì: “Muội nhìn ra bằng cách nào?”
Cô bé đáp: “Rất ngốc, rất ngây thơ”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Cô bé chợt cất cuốn sách đi, giấu nó dưới tượng đá, như nghĩ tới điều gì, cô bé nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ cười: “Ta sẽ không trộm đâu”.
Cô bé gật đầu, nhưng không đặt cuốn sách xuống mà cầm cuốn sách lên và bước ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Diệp Quân lập tức cứng đờ.
Việc làm của cô bé thật sự khiến người khác tổn thương!
Sau khi cô bé đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308621/chuong-4658.html