Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Làm phiền Tháp gia rồi”.
Nói rồi ông ấy gõ nhẹ, Tiểu Tháp lập tức biến mất.
Trong mắt người đàn ông áo trắng hiện lên vẻ lo lắng, ông ấy khẽ nói: “Thanh Nhi, trận chiến đại đạo lần này tên nhóc ấy sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ, không biết nó có vượt qua được không…”
Người phụ nữ váy trắng dịu dàng đáp: “Trẻ con chơi đồ hàng thôi, không cần lo lắng”.
Người đàn ông áo trắng lắc đầu cười: “Ta biết, là do ta đã phải chịu khổ quá nhiều nên bây giờ không muốn nhìn thấy thằng bé phải chịu khổ, nhưng con đường đại đạo vẫn phải do thằng bé tự đi… Thật ra cũng tốt, cha xuất sắc thế này, làm sao con có thể kém được? Chắc chắn thằng bé sẽ làm được, ha ha…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn người đàn ông áo trắng với ánh mắt dịu dàng đằm thắm.
Thanh Châu.
Thấy Tháp gia đột nhiên không trả lời, Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tháp gia?”, không có tiếng trả lời.
Diệp Quân đang định hỏi tiếp thì nghe Tiểu Tháp nói: “Bán máu đi!”
Nghe thấy Tháp gia nói thế, sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm.
Tiểu Tháp nói: “Đây là cách đơn giản trực tiếp nhất, lại còn đỡ phiền”.
Huyết mạch!
Diệp Quân cau mày, hắn cảm nhận huyết mạch, ba loại huyết mạch vẫn còn nhưng đã bị áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308620/chuong-4657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.