Chương trước
Chương sau
Ngay lúc nói ra câu này, hắn giật mình, vội dừng lại vì hắn thấy có gì đó không đúng, người phụ nữ trước mặt này rất lạnh nhạt với hắn, không hề giống ánh mắt khi thê tử nhìn tướng công.





Mẹ nó chứ!



Sắc mặt Diệp Quân sa sầm, bị cái thứ tên Tháp gia này lừa rồi.



Lúc thấy động tác của Diệp Quân và nghe hắn gọi “vợ”, ánh mắt Tịnh tông chủ vẫn rất bình tĩnh, nhưng Diệp Quân lại cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống hệt như bỗng chốc rơi vào hầm băng, cơn lạnh thấu xương lan ra toàn thân.



Diệp Quân biến sắc.





Hắn vội buông tay Tịnh tông chủ ra, đang định giải thích thì Tịnh tông chủ bỗng vung nhẹ tay lên, thoáng chốc sức mạnh Quang Âm còn sót lại trong người Diệp Quân bị loại bỏ hết sạch, cùng lúc đó, rất nhiều ký ức lập tức hiện lên trong đầu hắn, Diệp Quân chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung.



Một lúc lâu sau, vẻ mặt hắn mới dần trở lại như cũ.



Hồi phục trí nhớ.



Sau khi hồi phục trí nhớ, Diệp Quân toát mồ hôi lạnh, run giọng nói: “Tháp gia, ngươi điên rồi sao?”







Vợ?



Cả người Diệp Quân như tê cả lại.



Mẹ nó chứ Tháp gia muốn bẫy chết hắn.



Quả thật là đáng chết.



Tháp gia muốn gài bẫy chết mình, sau đó thừa kế di sản của mình sao?



Thấy Tháp gia không trả lời, Diệp Quân sầm mặt, nhưng bây giờ hắn không có tâm trạng đi đối phó với Tháp gia, hắn nhìn Tịnh tông chủ trước mặt, hắn đó dự một chốc rồi nói: “Thật xin lỗi, trước đó ta bị mất trí nhớ, không phải cố ý mạo phạm cô”.



Hắn vẫn khá sợ người phụ nữ trước mặt này, người này rất hung dữ.



Tịnh tông chủ bỗng xoay người đi, Diệp Quân biến sắc, hắn chỉ cảm thấy mình như bị hoa mắt, thân xác và thần hồn bỗng trở nên đau đớn, hắn đang dịch chuyển xuyên qua, nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy mình dừng lại.



Diệp Quân thầm thở phào, hắn nhìn xung quanh, nhíu mày.



Vũ trụ Quan Huyên.



Lúc này hắn lại quay về vũ trụ Quan Huyên, hơn nữa còn ở thành Quan Huyên.



Diệp Quân quay đầu lại nhìn Tịnh tông chủ bên cạnh, mặt đầy vẻ khó hiểu, Tịnh tông chủ đưa mình về thành Quan Huyên làm gì?



Tịnh tông chủ không giải thích gì nhiều, cô ta nhìn đằng xa: “Thấy quen không?”



Diệp Quân nhìn cách đó không xa, rất nhanh hắn nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn đến điện Quan Huyên Vệ.



Diệp Quân vẫn hơi nghi ngờ, ngay lúc này một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt của hắn, người đàn ông này chính là Phương Ngự.



Diệp Quân quay đầu nhìn Tịnh tông chủ, khó hiểu hỏi: “Tịnh tông chủ, đây là?”



Tịnh tông chủ bình tĩnh nói: “Ngươi nghĩ thế giới này trở nên tốt đẹp hơn sao?”



Diệp Quân nhíu mày.



Tịnh tông chủ lại nói: “Ngươi nhìn đi”.



Diệp Quân im lặng một lúc rồi nhìn Phương Ngự trong điện Quan Huyên Vệ.



Trong đại điện, Phương Ngự đứng chính giữa đại điện, phía trước gã là một ông lão, ông lão mặc áo bào Quan Huyên Vệ khá rộng, cả người thẳng tắp, nở nụ cười dịu dàng.



Người này tên là Cam Tiếu, chính là trưởng lão ngoại vệ của Quan Huyên Vệ bây giờ, nắm quyền quản lý cả ngoại vệ của Quan Huyên Vệ.



Cam Tiếu bỗng nói: “Người đâu”.





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.