Chương trước
Chương sau


Phục Võ nhìn hắn, khẽ nói: “Bài hát như thế... hơi mất lịch sự... ngươi... ngươi đừng hát nữa”.



Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, không thể không nói rất nhiều bài hát ở hệ Ngân Hà thật sự quá cởi mở và to gan.



Diệp Quân cười nói: “Vậy ta hát cho cô nghe bài nào không mất lịch sự được chứ?”



Phục Võ hơi do dự, sau đó gật đầu: “Ừm”.



Diệp Quân tìm lại những bài hát trong trí nhớ, bài hát của hệ Ngân Hà đều khá cởi mở và to gan, nhưng cũng có một vài bài hát tao nhã dễ nghe.





Trong trí nhớ mơ hồ của hắn, những bài hát cởi mở hào phóng kia đều do tiểu cô nương tên là Nhị... gì đó dạy hắn... Cụ thể tên gì thì hắn không nhớ ra được.



Cứ tạm thời gọi là Nhị Hóa vậy!



Một lát sau, Diệp Quân bắt đầu hát: “Phác họa Thanh Hoa lên gấm, nét bút nhạt dần đi... Vẽ phác hoa mẫu đơn lên thân bình, giống như nàng vừa trang điểm...”



Bài hát này hàm súc hơn bài khi nãy nhiều, nhịp điệu nhẹ nhàng và trong trẻo, Phục Võ vừa nghe đã bị nó thu hút.







Một lúc lâu sau đó, Diệp Quân nhìn Phục Võ bên cạnh, cười nói: “Thấy sao?”



Phục Võ gật đầu: “Nhịp điệu tao nhã, nhưng mà... ta muốn sửa lại một chút lời bài hát...”



Diệp Quân cười nói: “Cứ sửa thoải mái, ha ha!”



Phục Võ nhìn hắn, sau đó gật đầu.



Khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày Diệp Quân đều tập trung chữa thương, dưới sự giúp đỡ của kiếm Thanh Huyên, sức mạnh Quang Âm trong cơ thể hắn ngày càng ít đi, cùng lúc đó, trí nhớ của hắn cũng dần khôi phục.



Còn Phục Võ thì mỗi ngày đều đang luyện kiếm, nói đúng hơn là đang ngộ kiếm, ý chí kiếm đạo của cô ấy ngày càng mạnh hơn.



Cô ấy tiến bộ nhanh đến mức khiến Diệp Quân rất ngạc nhiên.



Ngoài tu luyện, hai người cũng rất hay nói chuyện phiếm, Phục Võ rất tò mò về hệ Ngân Hà, thường xuyên hỏi Diệp Quân một vài chuyện liên quan đến hệ Ngân Hà, thấy cô ấy tò mò như thế, Diệp Quân cũng rất hay cười nói rằng sau này nếu có cơ hội sẽ dẫn cô ấy đến hệ Ngân Hà chơi, ăn món ăn ngon.



Mỗi lần Phục Võ đều sẽ nghiêm túc gật đầu với điều này.



Hai người vừa đi vừa tu luyện, khá giống như đang du ngoạn.



Mà sau một khoảng thời gian tiếp xúc, Diệp Quân phát hiện nha đầu Phục Võ này cũng là một người trong nóng ngoài lạnh, có điều tính cách hơi bướng, rất nhiều lúc trở nên bướng bỉnh thì cực kỳ kinh khủng.



Hôm nay, Diệp Quân đi theo Phục Võ xuyên qua một tấm chắn vũ trụ, hai người đi tới một vùng tinh không khác.



Phục Võ dừng bước.



Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Phục Võ, mỉm cười hỏi: “Nơi này đã không còn trong thần cảnh Thiên Hành nữa rồi đúng không?”



Phục Võ nhìn hắn, không nói gì.



Diệp Quân mỉm cười: “Mau trở về đi!



Phục Võ gật đầu: “Ừm”.



Diệp Quân cười khẽ, sau đó xoay người muốn rời đi, lúc này, Phục Võ chợt nói: “Đợi đã”.



Diệp Quân xoay người nhìn về phía Phục Võ, Phục Võ đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: “Ta tiễn ngươi thêm một đoạn”.



Nói xong, cô ấy thoáng khựng người lại, sau đó lại nói: “Ý của ta là... ta sợ ngươi lạc đường...”






























Phục Võ gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.