Phục Võ nhìn hắn, khẽ nói: “Bài hát như thế... hơi mất lịch sự... ngươi... ngươi đừng hát nữa”.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, không thể không nói rất nhiều bài hát ở hệ Ngân Hà thật sự quá cởi mở và to gan.
Diệp Quân cười nói: “Vậy ta hát cho cô nghe bài nào không mất lịch sự được chứ?”
Phục Võ hơi do dự, sau đó gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân tìm lại những bài hát trong trí nhớ, bài hát của hệ Ngân Hà đều khá cởi mở và to gan, nhưng cũng có một vài bài hát tao nhã dễ nghe.
Trong trí nhớ mơ hồ của hắn, những bài hát cởi mở hào phóng kia đều do tiểu cô nương tên là Nhị... gì đó dạy hắn... Cụ thể tên gì thì hắn không nhớ ra được.
Cứ tạm thời gọi là Nhị Hóa vậy!
Một lát sau, Diệp Quân bắt đầu hát: “Phác họa Thanh Hoa lên gấm, nét bút nhạt dần đi... Vẽ phác hoa mẫu đơn lên thân bình, giống như nàng vừa trang điểm...”
Bài hát này hàm súc hơn bài khi nãy nhiều, nhịp điệu nhẹ nhàng và trong trẻo, Phục Võ vừa nghe đã bị nó thu hút.
Một lúc lâu sau đó, Diệp Quân nhìn Phục Võ bên cạnh, cười nói: “Thấy sao?”
Phục Võ gật đầu: “Nhịp điệu tao nhã, nhưng mà... ta muốn sửa lại một chút lời bài hát...”
Diệp Quân cười nói: “Cứ sửa thoải mái, ha ha!”
Phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308590/chuong-4627.html