Phục Võ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, không nói gì, nhưng chỉ cần Diệp Quân đưa mắt ra hiệu, cô ấy có thể xuất kiếm bất cứ lúc nào.
Như cảm nhận được sát ý vô hình của Phục Võ, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô ấy nhíu mày, tên nhóc này tìm đâu người phụ nữ này vậy?
Sao bên cạnh hắn cứ có vài người phụ nữ yêu nghiệt đi theo thế?
Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, chúng ta bàn điều kiện đi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Điều kiện gì?”
Diệp Quân nói: “Nếu ông đồng ý giúp ta, ta nợ ông một ân huệ, được không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn không nói gì.
Diệp Quân nói: “Hai ân huệ cũng được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh nhạt nói: “Cha cậu nợ ơn người khác chưa từng trả đấy thôi”.
Nói rồi giọng điệu ông ta lại càng trầm hơn: “Chưa từng luôn”.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm.
Cha mình phá hoại thanh danh quá.
Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Lần này muốn dựa vào thực lực và mối quan hệ của mình để giải quyết hả?”
Diệp Quân gật đầu.
Chủ nhân bút Đại Đạo suy ngẫm một hồi rồi nói: “Thật ra ta cũng khá ngạc nhiên vì nhiều lúc ta cảm thấy thế giới này sắp có thêm một vị vua dựa dẫm. Ta biết, cha cậu và cô cô của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308552/chuong-4589.html