Vĩnh Hằng Võ trầm giọng bảo: “Phạn Diêm La Thiên Tử kia…”
Đa Nguyên Đạo Đế cười: “Phục tùng không phải một sự sỉ nhục, mà là phúc bọn họ tu hàng trăm đời cũng không có. Đương nhiên, nếu bọn họ không hiểu điều này, thì rất dễ dàng, hủy diệt luôn đi”.
Nói xong, ông ta quay người đưa Vĩnh Hằng Võ ra ngoài.
Trên tấm bia đá kia có một thanh kiếm đang lơ lửng ở đó.
Kiếm Hành Đạo.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn kiếm Hành Đạo, cười bảo: “Thanh kiếm này là kiếm của người hộ đạo phía sau thanh niên kia, thật thú vị, còn cảnh cáo ta nữa cơ”.
Vĩnh Hằng Võ hơi nheo mắt, sát khí dâng lên, ông ta đưa tay phải ra hướng về phía kiếm Hành Đạo, định thông qua việc chém kiếm cách không trung để chém bản thể của chủ kiếm.
Nhưng bị Đa Nguyên Đạo Đế ngăn lại.
Vĩnh Hằng Võ nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, hơi khó hiểu: “Đạo Đế…”
Đa Nguyên Đạo Đế quan sát kiếm Hành Đạo đó, cười nói: “Chủ nhân thanh kiếm này thú vị đấy, cũng không ở trong đạo, chỉ là không biết cô ta đã phá được mấy tầng đạo rồi, khi nào ta sẽ đích thân đi gặp cô ta”.
Vĩnh Hằng Võ do dự một chút, tuy muốn ra tay nhưng không dám làm trái ý của người trước mặt, ông ta bèn kìm sát ý lại, lạnh lùng nhìn kiếm Hành Đạo: “Tạm tha cho cô ta một mạng”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308542/chuong-4579.html